-Vậy, chuyện khu khai phát chiêu thương dẫn tư thì em mặc kệ sao? À..quền..để chị lấy cho em ly nước uống..
Lâm Xuân Hiểu hỏi, nàng sợ đúng là Đinh Trường Sinh lúc này bỏ gánh giữa chừng, như vậy thì nàng cần phải có một quá trình để quen thuộc, lại còn vuốt lên các mối quan hệ, trong khi thì nửa năm đã trôi qua rồi .
-Xem ra tình huống thì La bí thư cũng không có buông tha em ra, hết cách rồi, chị cố gắng thêm chút a.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Lâm Xuân Hiểu đứng dậy đến bên bình nước rót cho hắn ly nước rồi mang tới, từ lúc Lâm Xuân Hiểu đến Hồ Châu tới nay, Đinh Trường Sinh lần đầu tiên gần như vậy tiếp xúc Lâm Xuân Hiểu, nàng vẫn là da thịt trắng noãn, răng ngọc, mắt hạnh môi đỏ, dáng người thon dài, đường cong má đào mềm nhẵn thanh tú, tiếp theo cái cổ trắng ngọc thẳng tắp động lòng người, trước ngực một đôi bầu vú đầy đặn cao ngạo đứng thẳng về phía trước, một cái mông đẫy đà tròn vo mượt mà nhô lên theo hình đường vòng cung kỳ diệu, thân thể có lồi có lõm, phối hợp cân xứng, thân thể thành thục cùng với phong vận mang theo bề ngoài một chút lãnh diễm, thật sự là làm cho dụ người phạm tội! Nhưng dù sao thì nếp nhăn nơi khoé mắt đã bắt đầu hiện ra, cho dù nàng không có dùng trang điểm, nhưng là cho dù là có dùng đồ trang điểm cũng bù không được năm tháng trôi qua… -Vậy thì đành chịu, chị biết rồi, chuyện bên khu khai phát này em cứ cứ yên tâm đi, nếu có chuyện gì chị không làm được, thì chị sẽ nhờ em giúp giùm..
Lâm Xuân Hiểu sảng khoái đáp ứng Đinh Trường Sinh.
-Vâng…vậy em cám ơn..À… Lâm bí thư, nghe chị La nói chị đã ly dị?
Đinh Trường Sinh trước đây không có bát quái như vậy với Lâm Xuân Hiểu , nhưng không biết giờ khắc này hắn đang suy nghĩ cái gì , rõ ràng lại hỏi vđến ấn đề này, hỏi xong sau liền hận không thể cho mình một cái tát tai.
Nguyên lai tưởng rằng Lâm Xuân Hiểu nhất định sẽ mặt tối sầm, mắng chửi Đinh Trường Sinh cút xéo đi, lại không ngờ Lâm Xuân Hiểu không có tức giận , mà chỉ là cười cười.
-Nếu không ở được cùng một chỗ thì nên xa cách, duyên phận đã hết thì dừng lại đi, Hương Nguyệt kia, như thế nào lại đi rêu rao như thế ah. Lâm Xuân Hiểu nhẹ nhàng nói ra .
-Chuyện này đừng có trách chị La, lúc hai người mới lúc, Hương Nguyệt nói ra là có ý muốn hóa giải tâm kết trong nội tâm của em, nói thật … em vẫn luôn đối với chuyện chị xử trí mà canh cánh trong lòng, nếu em sai, em khẳng định cam tâm tình nguyện tiếp nhận chị xử trí, nhưng lúc đó em thật sự khó hiểu, nếu như chị không che chở cho Hạ Phi như vậy, hắn sẽ không có như ngày hôm nay.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Chính mình mặc dù không phải là chính thức rời khỏi khu đang phát triển, nhưng so với ly khai cũng không có gì khác biệt, cho nên nếu hôm nay có một cơ hội tốt, chi bằng dứt khoát nói ra nói chuyện còn ghim trong lòng cho rồi, cho tới nay, mình vẫn là thiếu khuyết một lần gặp mặt cùng Lâm Xuân Hiểu thẳng thắn nói chuyện.
Khi còn ở Hải Dương, cho dù có nói cái gì, thì Lâm Xuân Hiểu nhất định là trả lời là vì lợi ích của Hải Dương mà làm như vậy, nhưng bây giờ thì đang ở Hồ Châu, mà địa vị của mình ở khu khai phát cũng sắp dần dần phai nhạt, cho nên lúc này nói ra, có thể đối với hai người còn có chỗ tốt -Chuyện năm đó, là chị xử trí không đúng, điều này chị thừa nhận, chị vốn là muốn cho em tránh đi đầu gió, sau đó sẽ phân công nhận công tác khác, nhưng em lại không có cho chị cơ hội làm như thế, ngay cả La bí thư cũng vậy , bởi vì em cùng La Gia Nghi có mối quan hệ, ông ấy cũng muốn dùng em, cái danh sách lên trường Đảng tỉnh ủy học cũng chính là ông ấy tranh thủ cho em , nhưng em lại lựa chọn ly khai, đây là chuyện mà chúng ta không có nghĩ tới.
-Em biết, nhưng chị lại không biết…. em xuất thân không được tốt, vì thế em chỉ muốn ở tại trước mặt mọi người ở quê nhà, bản thân làm ra chút chuyện để mà hãnh diện, với lại con đường quốc lộ số 1 đó là do em đề xuất ra, không nói là em tham dự toàn bộ quá trình, nhưng em dù sao cũng có tham dự vào, tâm huyết của em đều ở bên trong con đường đó, nhưng nói ly khai thì liền bắt em ly khai, ai có thể nuốt xuống được cơn tức này, huống chi là còn thay cho người khác chịu tiếng xấu? Đinh Trường Sinh nói ra những lời này, trong lòng thoải mái hơn nhiều, coi như xả được cơn giận..
-Ừ…đúng là chị không có nghĩ tới những sự tình này , cho nên bây giờ chị xin lỗi em…
Lâm Xuân Hiểu thành khẩn nói ra , trong tay cây bút máy bị tay nàng bóp thật chặc, không biết là Lâm Xuân Hiểu lúc này có phẫn nộ hay không, nhưng Đinh Trường Sinh mặc kệ, có mấy lời hôm nay phải nói ra cho hả .
Đinh Trường Sinh lắc tay, biểu thị không tiếp thụ lời xin lỗi của Lâm Xuân Hiểu.
-Hạ Phi dựa vào chú của mình là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố, , nên muốn làm gì thì làm, lúc ấy chị không có đem sự kiện kia nói thật cho chủ nhiệm Hạ, thật ra đó là làm hại Hạ Phi, kết quả cuối cùng là như thế nào?
Đinh Trường Sinh mỉm cười hỏi.
Thật ra lời này cũng là gián tiếp trả lời cho Lâm Xuân Hiểu một vấn đề khác, ngày đó phong ba trên mạng chính là do Đinh Trường Sinh làm ra, mặc dù không có nói rõ, nhưng chuyện như vầy còn phải nói rõ ra sao? Đây không phải là chuyện rành rành đó sao? Đinh Trường Sinh làm vậy chính là muốn xả cơn tức này . Mặt khác, hôm nay còn có cơn tức, vốn là cho là mình có thể tại khu đang phát triển làm rất tốt đem mục tiêu chiêu thương dẫn tư hoàn thành, hắn vẫn luôn cảm thấy thua thiệt giùm cho Thạch Ái Quốc, vẫn luôn cho rằng chỉ cần chính mình đem khu khai phát làm được tốt, thì Thạch Ái Quốc không đáng để bị rời khỏi Hồ Châu.
Nhưng từng bước một đều là có người tính toán, có người mưu hại Thạch Ái Quốc, hôm nay hắn lại bị La Bàn Hạ tính toán, cái này mới đúng là sự thật của quan trường .
Làm việc nhiều không nhất định có thể được đề bạt cất nhắc, làm không ra gì thì được đề bạt cất nhắc, năng lực là một mặt, nhưng có mối quan hệ mới là phương diện chủ yếu, đây là đạo lý rõ ràng, không phải Trọng Hãi chính là một cái ví dụ sống sờ sờ trước mắt sao? Đinh Trường Sinh thở dài một hơi, lời nên nói đều đã nói rồi, lần này đây nếu thật sự lại phải đi làm không công cho người, nhưng Đinh Trường Sinh sẽ không hối hận , bởi vì lần này là thì tài chính của Vũ Văn Linh Chi đã chuyển di , món tiền tài lớn ngụ tại tỉnh Trung Bắc không phải là một biện pháp, cho nên chỉ cần là có thể chuyển đi được, thì đã là thắng lợi, còn vì ai mà mình phải dặm thêm màu, thì đã không còn là trọng yếu nhất.
Đinh Trường Sinh nói xong, đứng người lên chuẩn bị cáo từ, Lâm Xuân Hiểu cũng đứng lên, muốn tiễn đưa hắn đi ra ngoài .
Nếu là trước kia, thì đây là điều nàng không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ hết cách rồi, nếu mình muốn hắn tôn trọng, thì chính mình cũng phải lớn lên, Đinh Trường Sinh tiểu tử này tuy trong lòng mang thù, nhưng về công tác thì vẫn là người làm rất tốt, Lâm Xuân Hiểu sau khi đến đây, dần dần cũng quen thuộc cách vận tác của khu khai phát, chú ý nhất là từ khi Đinh Trường Sinh đến thì chính sách vô cùng biến hóa, điều này cũng làm cho Lâm Xuân Hiểu bội phục hắn. Cho nên vì vậy lúc Đinh Trường Sinh đi ra ngoài, Lâm Xuân Hiểu đứng lên đưa tiễn, đây là đối với Đinh Trường Sinh tôn trọng.
Đinh Trường Sinh đã đi tới cửa rồi, bất chợt ngừng lại, Lâm Xuân Hiểu tưởng rằng Đinh Trường Sinh để quên cái gì ở trong phòng làm việc của mình, quay đầu lại nhìn một chút, thấy không có gì cả…
-Lâm bí thư, nếu khi nào thấy thích hợp, tốt hơn là dừng lại đi, đừng có liều mạng trong công tác như vậy, chuyện tham chánh, đối với phụ nữ mà nói, đó là độc dược, chứ không phải là kẹo đường, tất cả quyền lực đều là độc dược, một khi đã yếu thích nó, thì không thể cứu vãn được, nhưng đối với nam nhân thì không sao cả, bởi vì trong cái thế giới này, tỉ lệ nam nữ là mất cân đối đấy, nếu có chết thêm nhiều mấy nam nhân cũng không có sao, còn nữ nhân thì không đáng tranh đoạt vũng nước đục này. Đinh Trường Sinh nói rất hay như là lời triết lý, Lâm Xuân Hiểu trong lúc nhất thời rõ ràng đã quên đi tức giận.