La Hương Nguyệt là trơ mắt ếch ra nhìn Đinh Trường Sinh tiến vào phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu, sau đó lại nhìn theo hắn đi ra ngoài, đợi đến lúc Đinh Trường Sinh vừa rời khỏi, La Hương Nguyệt liền không kịp đợi, tiến nhanh vào phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu.
-Chị Lâm, Đinh Trường Sinh mới tới đây à?
La Hương Nguyệt biết mà còn hỏi
- Không phải là em đã biết rồi sao, có chuyện gì có thể lừa gạt qua được chủ nhiệm phòng làm việc là em chứ?
-Ha ha, đây là em quan tâm đến chị mà, đúng rồi, hắn tới nơi này nói chuyện gì mà lâu như vậy..
La Hương Nguyệt cười nói .
-Cũng không nói gì, nhưng chị có cảm giác, hôm nay tâm tình của hắn hình như là không tốt, có thể là có liên quan đến việc điều chỉnh công tác của hắn, chị đoán là vậy…
Lâm Xuân Hiểu lúc này nhìn trên bàn văn bản tài liệu, nhưng trong văn kiện ghi cái gì, nàng là một chữ cũng không có nhìn thấy, bởi vì lúc này nàng đang suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Đinh Trường Sinh trước khi rời đi. -Này chị Lâm, chị nói sắp điều chỉnh công tác Đinh Trường Sinh, có phải là hắn đã bị điều đi à?
La Hương Nguyệt hỏi.
-Không phải là bị điều đi, mà là có công tác khác quan trọng hơn, nhưng trong lòng của hắn mất hứng, cho nên chạy đến nơi này trút giận đấy..À…nếu em có thời gian, tìm hắn mời ăn một bữa cơm, chị không đi được, em thay chị ăn mừng với hắn, vì hắn được đề cử làm trợ lý chủ tịch rồi.
Lâm Xuân Hiểu nhẹ nhàng nói ra .
-Cái gì? Trợ lý chủ tịch? Dựa vào cái gì vậy?
La Hương Nguyệt sửng sốt, cơ hồ là thét to lên .
-Nói nhỏ lại chút, em cho rằng chị không biết em lớn giọng phải không, trước kia tại Hải Dương tại sao chị không có phát hiện ra em tính tình như vậy, còn bây giờ thì như là đàn ông…
-Ha ha , trước kia bởi vì em chưa có chồng, nên phải chừa chút hình tượng thục nữ để gạt người. La Hương Nguyệt nói ra .
Lâm Xuân Hiểu lúc này mới lắc đầu nói,
-Đinh Trường Sinh được đề cử làm trợ lý chủ tịch, là vì thành phố mới thành lập một ủy ban xây dựng kiến thiết của thành phố, Đinh Trường Sinh kiêm chức phó chủ nhiệm trong cái ủy ban đó, hình như là La bí thư đẩy ra một bản kế hoạch xây dựng kiến thiết thành phố, còn cụ thể thì chị không nắm rõ, bộ em cho rằng cái nhiệm vụ trợ lý chủ tịch này là đi hưởng phúc sao?
-Há, nguyên lai là chuyện như vậy, xem ra Đinh Trường Sinh thật đúng là rất được lãnh đạo trọng dụng, giờ lại là trợ lý chủ tịch, xem ra sau này tiền đồ rộng lớn đấy, vậy công việc bên này hắn sẽ mặc kệ sao?
-Đương nhiên vẫn còn phải quản, còn từ giờ cho đến cuối năm kế hoạch kêu gọi đầu tư một tỷ tệ của hắn còn chưa hoàn thành, hắn có thể rút lui được sao ? La bí thư để cho hắn dễ dàng rút lui à? Lâm Xuân Hiểu mỉm cười, như là đang trả lời vấn đề La Hương Nguyệt hỏi, hoặc như là đang lẩm bẩm tự nói.
Đinh Trường Sinh lái xe đến thành ủy, bởi vì lúc hắn vừa mới quay trở lại phòng làm việc của mình, thì Trương Hòa Trần gọi điện thoại đến nói là La Bàn Hạ tìm hắn, mau đến văn phòng bí thư thành ủy một chuyến, Đinh Trường Sinh biết là không có chuyện gì tốt, cho nên trên đường đi rất là chậm rãi, vừa tiêu hóa tình cảnh hiện tại, vừa suy nghĩ đến mình có nên từ chối thẳng với La Bàn Hạ về chuyện này, sau đó nửa năm sau đi lên tỉnh tìm Thạch Ái Quốc …
Nhưng hắn biết mặc dù mình có thể từ chối thẳng thắn, nhưng chắc chắn sẽ làm cho La Bàn Hạ sượng mặt, chuyện này nếu là truyền đi ra ngoài, sắc mặt La Bàn Hạ sẽ biến thành màu đỏ sắc tím, mình bây giờ cũng không muốn chạm đến cái rủi ro như vậy, nhưng cái việc làm phó chủ nhiệm cái gọi là ủy ban xây dựng kiến thiết này, chính là một việc làm vất vả mà chả được cái gì, hoàn thành xong có thể gió êm sóng lặng, nhưng nhìn không ra được cái thành tích gì, một khi làm không xong, thì lại rất dễ dàng chọc vào rắc rối, Hạ Phi năm xưa vì chuyện giải tỏa phá bỏ và dời đi nơi khác, đã ép đế mức có người phải tự tử chết, sự tình giờ hiện rõ mồn một trước mắt, nhớ tới những chuyện này thì trong nội tâm hắn run lên, lại càng không muốn nhớ tới câu chuyện lúc hắn vừa tới thành phố Hồ Châu đã có một đoạn thời gian làm phó chủ nhiệm Khu Phố Hành Chính Long Cảng, chuyện giải tỏa dẫn đến việc bắt cóc con tin đòi tự thiêu vẫn còn ở bên trong lòng của hắn… Trương Hòa Trần mỗi lần nhìn thấy Đinh Trường Sinh đều thấy hắn luôn cười nói như ánh nắng tươi sáng, nhưng hôm nay lúc nhìn thấy Đinh Trường Sinh, thì phát hiện thằng này chẳng những là ánh mắt thì như oán phụ, còn gương mặt thì tối xầm lại, nàng ở bên trong lòng thương yêu không dứt, vì nàng đã biết quyết định ở trong hội nghị thường ủy hội thành ủy vừa rồi, trong lòng nghĩ thầm ‘Bí thư mới thật đúng là âm trầm đấy, chuyện khó làm như vậy lại để cho tình lang của mình làm, nhưng chuyện này cũng không phải là do mình có thể quyết định được, cũng may là mình vẫn còn ở đây làm thư ký ghi chép, vừa vặn đủ là người hành động nội tuyến cho Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh sau khi vào cửa chỉ chỉ vào bên trong, Trương Hòa Trần hiểu ý, sau đó Đinh Trường Sinh đến bên người Trương Hòa Trần . -Trọng phó bí thư đang ở bên trong, em chờ một chút đi.
Trương Hòa Trần rót cho hắn chén trà, đưa tới trong tay của hắn nói ra, lúc này Đinh Trường Sinh cùng Trương Hòa Trần chỉ dùng ánh mắt trao đổi, cơ hồ là không nói gì .
Đinh Trường Sinh đợi tầm nửa giờ, thì thấy Trọng Hãi đi ra, nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang ở tại đây, liền nói:
-Vào đi, sau khi cùng La bí thư nói chuyện xong, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
-Vâng…em biết rồi.
Đinh Trường Sinh gật đầu nói .
Đưa mắt nhìn Trọng Hãi sau khi rời khỏi, Đinh Trường Sinh gõ cửa, sau đó tiến vào, nhìn thấy La Bàn Hạ đang ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn còn ấm trà hình như là mới vừa cùng Trọng Hãi uống xong.
Trọng Hãi vừa lên làm phó bí thư thành ủy, còn chưa có mọc đủ lông cánh, cho nên bây giờ đối với La Bàn Hạ cũng không có bao nhiêu lực uy hϊếp, lúc này có lẽ cũng là trong giao đoạn La Bàn Hạ cùng Trọng Hãi trong thời kỳ trăng mật, nhưng cái thời kỳ trăng mật này lúc nào chấm dứt, chỉ sợ là không có đoán trước được thời gian, có thể là không lâu, hoặc giả cũng có thể là chỉ qua trong một đêm . -Trường Sinh ngồi đi, Trọng bí thư vừa mới uống xong lượt nước trà thứ hai, thì cháu đã tới rồi, vậy bây giờ chúng ta uống lượt nước trà thứ ba vậy.
La Bàn Hạ nói ra .
-Bí thư …chú quá hẹp hòi, lượt trà nước thứ ba thì còn có vị sao? Như thế nào lại không ngâm lượt nước trà mới chứ?
Đinh Trường Sinh minh bạch, lúc này đang bày ra ở trước mặt mình chỉ có hai còn đường, một đường là tử lộ khi mình cự tuyệt, một con đường là bị giày vò gian khổ, đó chính là cùng La Bàn Hạ hợp tác.
Con đường thứ nhất, chỉ sợ chính mình chưa có tới cuối năm, thì đã bị La Bàn Hạ loại biên rồi, mặc dù mình có thể đến cuối năm kéo về được một tỉ tệ đầu tư , nhưng sợ là La Bàn Hạ không có kiên nhẫn bị lời nói mê hoặc của Đinh Trường Sinh, chính trị từ trước đến giờ đều là thực tế, cho nên một khi Đinh Trường Sinh lựa chọn cự tuyệt, hoặc là cút ra khỏi Hồ Châu, hoặc là về nhà nghỉ ngơi đi, tạm rời cương vị công tác, chờ được phân công công tác khác, cái này gọi là dự khuyết ... Còn con đường thứ hai, đó chính là cùng La Bàn Hạ hợp tác, nhưng con đường hợp tác này tất nhiên là có nhiều chông gai rậm rạm bẫy rập, vị trí trợ lý chủ tịch của cái ủy ban xây dựng kiến thiết này, nói trắng ra là chính là đang ngồi trên tùng thuốc nổ chậm, vô luận là ngồi bao lâu, cũng tránh không được cuối cùng bị nổ tung thịt nát xương tan, nhưng con đường này ít nhất cũng có thể tạm thời kéo dài, ngồi ở cáivị trí này chơi trò chơi đúng là tim đập kíƈɦ ŧɦíƈɦ a.
-Cháu muốn uống nước trà mới? Tốt, chúng ta sẽ ngâm trà mới, tự cháu đi lấy trà đi, chú chỉ sợ cháu không có kiên nhẫn đợi không được, bởi vì trà mới thì phải ngâm lâu.