La Bàn Hạ cười cười, Đinh Trường Sinh này chỉ là tiểu hồ ly, trong khi La Bàn Hạ là lão hồ ly, cho nên trước mặt tất cả động tác của hắn đều rất khó đào thoát khỏi ánh mắt của ông, ông biết rõ Đinh Trường Sinh đang lo lắng cái gì, hơn nữa đây cũng là điều ông trong khoảng thời gian này đang lo lắng, nếu như đưa một người khác từ bên ngoài đến làm bí thư của khu khai phát, thì có thể cùng Đinh Trường Sinh đạt thành ăn ý hay không đây?
-Trường Sinh, nếu như tôi tạm thời chưa có chọn lựa được bí thư của khu khai phát, thì cậu cảm thấy trong bao lâu cậu mới có thể đem khu đang phát triển làm cho ra hồn đây?
La Bàn Hạ hỏi.
Câu nói này làm cho Đinh Trường Sinh trong nội tâm hưng phấn lên, chính mình cũng chưa từng có chính thức làm người đứng đầu, nếu như mình thật có thể làm được người đứng đầu khu khai phát, như vậy thì chuyện tài chính của nhà Vũ Văn từ phía tỉnh Trung Bắc càng thêm thuận tiến vào Hồ Châu, đây là một cái tin tức vô cùng tốt. -Bí thư… tuy con người của cháu nhiều khuyết điểm, nhưng vì xây dựng kinh tế thành phố Hồ châu mà góp vào một phần sức lực thì cháu có quyết tâm, cháu chưa từng có lười biếng trôi qua khi nào.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Bớt nói nhiều đi, cái tôi muốn là thời gian khi nào, Hồ Châu đã đợi không được nữa, vậy một tỉ tệ kia thì bao giờ đầu tư đến?
La Bàn Hạ hỏi.
-Sắp tới nhà máy nước giải khát ký kết nghi thức cử hành tại Hồ Châu, cháu chú tham gia, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đến đây đầu tư.
- Ừ, rất tốt, đây cũng là hạng mục đầu tư lớn nhất từ trước tới nay của Hồ Châu, tôi sẽ đến tham gia..
La Bàn Hạ rất nhanh đã đáp ứng yêu cầu của Đinh Trường Sinh.
-Bí thư, cháu cam đoan đến cuối năm, một tỉ tệ đầu tư kia chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn đâu, cho nên cháu đang suy nghĩ về vấn đề ê kíp lãnh đạo của khu đang phát triển, xin bí thư suy tính một chút … Đinh Trường Sinh uyển chuyển biểu thị nói.
-Chuyện này không cần lo lắng, tôi biết nên làm như thế nào, tốt rồi chúng ngưng ở đây đi, tôi tin tưởng vào năng lực của cháu, nhưng là bên cái ủy ban xây dựng kiến thiết này cháu cũng phải chú ý đến..
Cuối cùng La Bàn Hạ dặn dò .
Đinh Trường Sinh gật đầu đi ra ngoài, trở lại trong xe, lấy điện thoại di động ra nhìn, thì phát hiện có một tin nhắn của Đường Linh Linh, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến dáng người mê người của Đường Linh Linh cùng khí chất của nàng, Đinh Trường Sinh cũng muốn liền lên đi tìm gặp Đường Linh Linh rồi.
Thế nhưng vào lúc này, Đinh Trường Sinh lại nhận được điện thoại của Tần Mặc .
-Này, anh đang ở đâu đâu vậy?
Tần Mặc ở trong điện thoại hỏi.
-Tại thành ủy, xảy ra chuyện gì? -Không có việc gì, giữa trưa cùng ăn cơm đi, tôi đang tại hồ Thiên Nhất Sắc đây này, vừa theo bếp trưởng học xong làm cá, anh tới nếm thử chứ, còn có một chuyện trọng yếu, cứ đến rồi tôi sẽ nói cho anh biết a.
Tần Mặc ở trong điện thoại nói ra .
Đinh Trường Sinh cũng đang muốn tìm Tần Mặc, để đi với nàng đến Bắc Kinh nhìn xem Tần Chấn Bang đến cùng giờ ra thế nào rồi .
-Được, tôi tới ngay đây, nếm thử thủ nghệ của cô như thế nào.
Đinh Trường Sinh vui vẻ đáp ứng nói .
Để điện thoại xuống, Tần Mặc cao hứng kêu lên, làm cho Diêm Lệ đứng ở một bên phụ bếp không hiểu chuyện gì, Đinh Trường Sinh kia thì nàng bái kiến nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt của hắn nhìn h mình, nếu không phải là vì Tần Mặc, nàng rất muốn đá vô đầu của hắn một cái. -Này cô Tần, Đinh Trường Sinh có phải sẽ là vị hôn phu của cô sau này hay không vậy?
Diêm Lệ vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đã cùng Tần Mặc ở chung trong thời gian lâu dài, Tần Mặc cái gì cũng đều chiếu cố đến nàng, không là y phục thì cũng là đồ trang điểm, lúc mới bắt đầu Diêm Lệ có chút quen những điều này, nhưng làm một bảo tiêu, phương thức tốt nhất là che dấu làm mình giống như một người bình thường, mà làm người bình thường thì phụ nữ nào cũng cần phải có quần áo phấn son trang điểm..
Cho nên nàng cùng Tần Mặc hiện tại tình như chị em, nhưng khi nghe đến Tần Mặc về sau sẽ gả cho thằng này, nên trong nội tâm Diêm Lệ đương nhiên là có chút khó chịu .
-Ai …em thật ra có chút ưa thích hắn, cha của em cũng rất coi được hắn, nhưng thằng này hình như là đối với em lại không có cái ý kia, nữ nhân này cùng nam nhân thì khác nhau, nữ nhân còn phải có chút rụt rè tự ái, chị xem em tới Hồ Châu lâu như vậy rồi, tiếp xúc với hắn thời gian cũng chẳng có bao nhiêu, lần nào hắn cũng bề bộn… ần Mặc một bên làm cá, một bên giải thích nói .
-Cô Tần, trên Bắc Kinh có nhiều người đàn ông đẹp trai như vậy, trong khi cô lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này để theo đuổi một thằng quê mùa, mai kia trở về nhà không sợ bị người chê cười chết sao?
Diêm Lệ là người thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, không cố kỵ chút nào cảm thụ Tần Mặc, một chút lấy lòng Tần Mặc cũng không nói.
-Diêm Lệ, chị khoan hãy nói, trước kia em thật đúng là cũng có suy nghĩ như vậy, tướng mạo của Đinh Trường Sinh cũng không phải là tốt nhất, nhưng em lại thưởng thức hắn, tuy những người đàn ông kia thì nhìn xem đẹp mắt thật đấy, nhưng em thấy bọn họ giống như là rau quả được nuôi dưỡng bằng nhiều phân hóa học vậy, còn Đinh Trường Sinh thì là tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, rau quả này ăn ngon hơn... -Ha ha …tôi là lần đầu tiên nghe nói cái lý luận kiểu này, cô thật là cao minh.
-Mấu chốt là hắn có bản lĩnh, em có cảm giác được cùng với hắn thì thấy mình rất an toàn.
Tần Mặc ngừng lại động tác bàn tay, say mê nói ra .
-Cảm giác an toàn? Cô Tần ..không phải đâu, chẳng lẽ tôi đây bảo vệ cho cô không để cho cô thấy có được cảm giác an toàn sao?
Diêm Lệ không cho là lời nói của Tần Mặc đúng, bởi vì câu này thật giống như là Tần Mặc hoài nghi năng lực của nàng vậy.
-Em lời này không có ý tứ gì khác, Diêm Lệ…chị có thể dùng con dao nhỏ để gϊếŧ người không?
Tần Mặc cảm thấy trong lời nói Diêm Lệ bất mãn, nên muốn khoe khoang một chút về sức chiến đấu của Đinh Trường Sinh, hỏi.
-Dùng dao nhỏ sát nhân, có thể được, dùng dao nhỏ có thể đâm cho người chết, chỉ cần áp sát đối phương, ví dụ như bộ vị cổ họng … Diêm Lệ nói ra, nhưng là trong nội tâm nàng máy động, chẳng lẽ Đinh Trường Sinh còn có bản lãnh này .
-Không, em không phải là nói cận chiến, mà là như thế này, dùng con dao nhỏ phóng đi để gϊếŧ người.
Tần Mặc cầm lấy một cây đũa khoa tay múa chân tương trưng cho con dao nhỏ nói ra .
-Chuyện này không thể nào đâu, tôi luyện chính là ngạnh công, nên không có bản lãnh này, hơn nữa điều này cần phải có thời gian dài tập luyện.
Diêm Lệ nói ra .
-Nhưng em tận mắt nhìn thấy Đinh Trường Sinh dùng một con dao nhỏ, cách hơn mười mét đem tay của một người xuyên thấu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em thực là không thể tin được.
Tần Mặc đang nhớ lại lúc ấy Đinh Trường Sinh cùng nàng đi ăn uống thì gặp phải sự tình, cũng chính là vào lúc đó đối với Đinh Trường Sinh nàng biết thêm một chút về hắn. Nghe được Tần Mặc nói như thế, Diêm Lệ có chút kinh sợ, người sử dụng chiêu như thế không phải là hiếm, nhưng ném phi đao được như vậy thì phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thể đạt đến mức này, nhưng cách mười mét mà có thể xuyên thấu tay của người lưng, đây không phải là nhất thời bán hội mà có thể luyện thành, nói như vậy, Đinh Trường Sinh thằng này là cao thủ công phu sao?.
-Cô Tần ..cô nói như thế, tôi tò mò rất muốn cùng hắn thử qua vài chiêu"
-Đừng, ai bị thương cũng không tốt, hay ho gì mà thi đấu chứ?
Tần Mặc tranh thủ ngăn lại Diêm Lệ cái loại ý nghĩ này, dưới cái nhìn của nàng, thì Diêm Lệ không phải là đối thủ của Đinh Trường Sinh.