-Lý bí thư, bởi vì tôi tham gia công tác qua nhiều năm, cũng chưa thấy qua quan viên nào như vậy, La bí thư nói hắn có đôi khi có chút vô lại, đó là vẫn còn tô son cho hắn đấy, tại Hồ Châu hắn đã làm nên trò trống gì? tôi cho rằng Đinh Trường Sinh nên lập tức khai trừ ra đội ngũ cán bộ, chỉ là một tên côn đồ, có có tài đức gì, lại lên làm trợ lý chủ tịch, quả thực đây chính là một sự sỉ nhục đối với hang ngũ của chúng ta.
Uông Minh Hạo vì bào chữa cho bản thân, nói chuyện đã không lựa lời nói rồi, đã quên mất bên người còn ngồi một người đã từng ỷ lại đối với Đinh Trường Sinh đó là La Bàn Hạ.
Lý Thiết Cương không nói thêm gì, nhưng lại nhìn về phía La Bàn Hạ.
La Bàn Hạ hôm nay thật là có quá nhiều phiền muộn, ông vốn là muốn giúp Uông Minh Hạo lăn qua cửa ải này, nhưng mà Lý Thiết Cương lại không có cho Uông Minh Hạo cái cơ hội này, bởi vì Uông Minh Hạo kháng mệnh bất tuân làm cho Lý Thiết Cương tại trên tỉnh rất là bị động. Do Uông Minh Hạo không có nghe lời, vì thế trong mấy ngày trước đây lúc họp, Chu Minh Thủy cố ý gọi ông qua, hỏi cái bản án của Đinh Trường Sinh là ai đang điều tra, đến lúc đó Lý Thiết Cương mới biết được Uông Minh Hạo không có nghe lời của mình, rõ ràng sau lưng ông vẫn còn tiếp tục điều tra, ngay cả thành ủy Bạch Sơn cũng gọi điện thoại kháng nghị, làm cho mình ông cảm thấy mặt mũi của mình không biết phải để ở đâu.
Lúc đó Lý Thiết Cương quyết định, Uông Minh Hạo lá gan quá lớn, phải tìm cơ hội nhất định chỉnh đốn ông ta một trận, đùng một cái, còn chưa kịp đến Hồ Châu, thì lại bị chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường kêu đến quăng ra tài liệu tố cáo con rể của Uông Minh Hạo, bản thân ông ta điều tra người khác thì không có được chuyện gì, còn con rể của mình rõ ràng lại xảy ra chuyện lớn như vậy mà không biết sao? Ngươi điều tra người ta, nhưng dưới cái mông của mình đã lau sạch phân chưa? -Được rồi, chuyện của Đinh Trường Sinh tôi sẽ đích thân tìm gặp hắn để nói chuyện, nếu cán bộ tốt chúng ta không thể làm cho bị oan uổng, cần biết, công tác ban kỷ luật thanh tra chúng ta, trong tay quyền lực rất lớn, nhưng quyền lực này phải dùng đến trong chính đạo, quyết không thể sử dụng những quyền lực này mà làm lung tung đối với chính đồng chí của mình, không thể để cho những quyền lực này biến thành công cụ lôi kéo cán bộ hoặc là thanh trừ người đối lập, đạo lý này, tại sao các ông không hiểu chứ?
Uông Minh Hạo vẫn còn ảo tưởng mình có thể qua cửa ải này, dù sao mình thì không có vấn đề gì, con rể của mình tham nhũng, nhưng một phân tiền đó mình cũng không có đụng vào, thì cũng có thể bỏ qua nếu cho rằng mình không biết, nhưng mà phải xem ý của cấp trên như thế nào … Dưới mắt La Bàn Hạ, Uông Minh Hạo nhất định là qua không được cửa ải này rồi, bởi vì nếu như Uông Minh Hạo không phải là cán bộ ban kỷ luật thanh tra, thì cho dù Quan Nhất Sơn tham nhũng một tòa kim sơn, thì đối với Uông Minh Hạo cũng không có liên quan gì lớn…
Thế nhưng Uông Minh Hạo lại là bí thư ban kỷ luật thanh tra, nếu Quan Nhất Sơn tham một phân tiền, thì người ta cũng sẽ nói, bởi vì ngươi làm bí thư ban kỷ luật thanh tra, ngay người của mình cũng không quản được, vậy thì ngươi còn có mặt mũi gì mà đi quản người khác, do đó bây giờ Uông Minh Hạo phải rời đi, đây cũng là một cái công đạo đối với mọi người.
Chỉ có điều bất ngờ là Lý Thiết Cương lại không có đề cập đến vấn đề của Quan Nhất Sơn, dù sao đây là một việc việc nhỏ, Quan Nhất Sơn tham, còn có kỷ ủy Hồ Châu cùng với viện kiểm sát xử lý, còn đối với cán bộ như Uông Minh Hạo không phải một mình Lý Thiết Cương có thể định đoạt, mà phải thông qua thường ủy tỉnh bàn bạc tính toán. Uông Minh Hạo trong nội tâm thở dài một hơi, khi cùng La Bàn Hạ đưa tiễn Lý Thiết Cương xuống dưới lầu, ngay trước lúc xe khởi động, Lý Thiết Cương tựa như là nhớ ra cái gì đó, hướng phía Uông Minh Hạo vẫy tay, Uông Minh Hạo lập tức đi qua.
Lý Thiết Cương hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Uông Minh Hạo khom người lắng nghe mình nói chuyện, trong nội tâm Lý Thiết Cương có chút mềm lòng, người nào không có con cái, vì vậy nếu con của mình gặp chuyện không may, thân làm cha mẹ trong lòng cũng sẽ lo lắng, thế nhưng cái loại mềm lòng này chỉ trong nháy mắt, lập tức ông liền có quyết định.
-Minh Hạo, vừa rồi tôi không có nói về vấn đề con rể của ông, đó là giữ lại cho ông một chút mặt mũi đấy, ông là bí thư ban kỷ luật thanh tra, trong nhà ông xảy ra chuyện lớn như vậy, ông thấy mình có xử lý được hay không? Lý Thiết Cương hỏi thẳng.
Lời này đối với Uông Minh Hạo mà nói, đúng là sấm sét giữa trời quang..
-Lý bí thư, việc này tôi có thể tự xử lý….
-Minh Hạo, tôi cũng tin ông có quyết tâm quân pháp bất vị thân, nhưng mà mấu chốt ở chỗ, ông với tư cách bí thư ban kỷ luật thanh tra mà xử lý chuyện trong nhà mình, thì ai có thể tin?
Một câu hỏi làm cho Uông Minh Hạo á khẩu không trả lời được, chuyện cho tới bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi, Uông Minh Hạo đoán được ý tứ Lý Thiết Cương, nhưng lại không cam lòng, cũng không muốn tin tưởng đây là sự thật.
-Lý bí thư, vậy tôi nên làm như thế nào bây giờ đây?
Uông Minh Hạo cơ hồ là uất nghẹn, hỏi.
Nhìn bộ dạng Uông Minh Hạo, Lý Thiết Cương trong nội tâm đau xót, nhưng lời nói không thể không nói, mà Uông Minh Hạo cũng thật sự là không chịu hiểu, sự tình như thế này thì đã phân thượng rồi, cần gì phải dồn ép ta phải đem lời nói trắng ra… -Minh Hạo, ông là cán bộ tốt, trên tỉnh cũng biết, vì vậy hy vọng đừng làm khó cho lãnh đạo, chuyện nên làm như thế nào, chính ông tự cân nhắc, thôi…tôi đi đây.
Lý Thiết Cương nói xong chiếc xe chậm rãi khởi động, Uông Minh Hạo nhìn theo cho đến khi chiếc xe Audi biến mất.
Lúc quay trở lại thì La Bàn Hạ đã lên lầu, lưu lại Uông Minh Hạo một mình đứng ở trong đại viện, cô độc tịch liêu…
………………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh lúc nhận được điện thoại của Hà Đại Khuê thì cảm thấy thật bất ngờ, mình và Hà Đại Khuê chính thức gặp mặt cũng chính là lần đến nhà của Hà Đại Khuê, ngoại trừ lần đó ra thì chưa hề nói chuyện qua.
-Alo…. Đinh chủ nhiệm phải không? Tôi tốn biết bao công sức mới thăm dò được điện thoại của cậu… -Hà xưởng trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh đây, tìm tôi có việc gì sao?
-À… có chút việc làm phiền đến Đinh chủ nhiệm, đúng rồi, cám ơn lần trước cậu đã cho nhà tôi tiền, cần gì phải làm thế chứ, cậu làm ăn tiền lương, kiếm cũng không dễ dàng .
-Thôi.. việc này chúng ta bỏ qua đi, Hà xưởng trưởng nói tìm tôi có việc, có gì cần tôi giúp cứ việc nói, có thể giúp đỡ được gì tôi nhất định giúp.
Đinh Trường Sinh khách sáo nói.
-Được rồi, là như vậy, tôi đã thương lượng qua với các lão huynh đệ, cảm thấy có thể đúng là bên ủy ban thành phố không có tiền nhiều, vì vậy đãthống nhất xuống thấp tiêu chuẩn bồi thường, chỉ cần giải quyết vấn đề cơ bản là được rồi, những đền bù tổn thất khác chúng tôi từ bỏ, miễn sao để cho chúng tôi những lão già không đến mức chết đói là được, chúng ta muốn nhờ cậu báo cáo lên ủy ban thành phố, bởi vì vì mọi người đều nói cậu có thể chuyển lời lên bí thư thành ủy… Hà Đại Khuê cho rằng Đinh Trường Sinh còn đang phụ trách việc này, vì vậy mới tìm Đinh Trường Sinh.
-Hà xưởng trưởng, thật đáng tiếc, tôi hiện tại đã không còn được phân công quản lý về chuyện này, bất quá việc Hà xưởng trưởng nói thì tôi có thể giúp chuyển đạt, như vậy đi, để tôi báo lên trước, xong rồi thì Hà xưởng trưởng đi đến thành ủy xác định là được…
-Tốt lắm, cám ơn Đinh chủ nhiệm, khi nào việc này xong, cậu nhất định phải đến nhà tôi ăn cơm đấy.
Hà Đại Khuê rất là cao hứng nói.
-Vâng…, chỉ mong tôi có thể giúp đỡ được người trong xí nghiệp ..
Đinh Trường Sinh không dám nói nhiều, chỉ là đáp ứng như vậy.
Nhưng khi Đinh Trường Sinh nhiệt tình đem chuyện này nói với La Bàn Hạ thì tại trong điện thoại lại cùng với La Bàn Hạ rùm beng.
-La bí thư, tôi thấy được những lão nhân trong xí nghiệp may đã nhượng bộ rất nhiều rồi…. Đinh Trường Sinh năn nỉ nói.
-Đinh Trường Sinh, cậu lúc nào biến thành người của xí nghiệp rồi, tôi thấy cậu bây giờ càng ngày càng làm quá rồi, tôi cần cậu dạy phải làm sao trong việc này à, chuyện này cậu không cần quản, với lại cậu đừng có chạy khắp nơi xuyên loạn nữa..
La Bàn Hạ rất là tức giận nói.
-La bí thư, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ xảy ra đại sự tại mảnh đất đó đấy .
Đinh Trường Sinh cơ hồ là cầu khẩn La Bàn Hạ, nhưng mà La Bàn Hạ bất vi sở động, “ bụp “ một tiếng liền cúp điện thoại.
Điều này làm cho Đinh Trường Sinh cảm thấy tuyệt vọng, vì vậy hắn lại gọi điện thoại cho Trọng Hải, Trọng Hải bây giờ là phó bí thứ thành ủy, rất nhiều sự tình thì có thể ra mặt đấy, thế nhưng lúc này đây Trọng Hải lại càng làm cho Đinh Trường Sinh thêm thất vọng. -Trường Sinh, nếu như cậu không còn công tác bên bộ phận xây dựng kiến thiết, việc này cậu cũng đừng có tham dự, vì rất phức tạp, cậu cũng biết rõ mà, hiểu ý của tôi không?
Trọng Hải nói ra.
-Lãnh đạo, xí nghiệp may chính là một thùng thuốc súng, nếu như cứng rắn áp qua, nó sẽ phát nổ, thời điểm này không thể dùng tới cứng rắn được, trước phải dùng cách hạ nhiệt, việc này nếu xử lý không tốt, những cán bộ có liên quan tham dự của thành phố Hồ Châu ai cũng chạy không thoát được đâu.
Đinh Trường Sinh thấp giọng nói ra, lời nói như vậy có điểm ý tứ uy hϊếp.
Thế nhưng Trọng Hải lại bật cười lớn, nói
-Trường Sinh, cậu đây là đang nói chuyện giật gân biết không? Xí nghiệp đó là thổ địa của quốc gia, văn bản đã quy định rõ ràng, công nhân viên chức xí nghiệp yêu cầu lợi ích thì có thể lý giải, nhưng mà không có khả năng uy hϊếp chính phủ, điều này là không được phép đấy, được rồi…. việc này cậu không cần lo đến… Trọng Hải nói xong cũng cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh cầm lấy điện thoại mà bàn tay run rẩy, những người này trong nội tâm biết rất rõ ràng người trong xí nghiệp sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, nhưng mà vẫn áp dụng loại sách lược cứng đối cứng, đầu óc bọn họ bị điên hay sao?
Cùng thời gian đó, trong căn biệt thự tại vùng ngoại thành Hồ Châu, La Đông Thu cùng Tưởng Hải Dương ngồi đối mặt nhau, cùng nhau uống rượu vang đỏ, thảo luận cũng về vấn đề màu đỏ nhưng đó là máu tanh.