La Bàn Hạ không thể tin nhìn Đinh Trường Sinh, nhưng mà vẻ mặt Đinh Trường Sinh không có gì sợ hãi, có thể đây là lời nói thật, làm một chính khách đã mấy mươi năm rồi, nhãn lực của ông phải có, bởi vì chuyện này thì Đinh Trường Sinh không cần phải nói dối.
-Cháu đi ra ngoài trước chờ chú, khi nào chú gọi thì vào.
La Bàn Hạ chỉ vào cửa nói ra.
Đinh Trường Sinh im lặng, không biết La Bàn Hạ nghe được cái tin tức thì sẽ như thế nào, nhìn bộ dạng của ông mặc dù là khϊếp sợ, nhưng không có phẫn nộ, cũng chẳng có dấu hiệu tan vỡ, Đinh Trường Sinh chỉ lo lắng trái tim La Bàn Hạ chịu không được, trước giờ La Bàn Hạ bởi vì La Minh Giang mà nhân nhượng lợi ích toàn cục, bằng không đâu có để cho cho sự tình chuyển biến xấu đến nước này.
Trương Hòa Trần gặp Đinh Trường Sinh bước ra, nhìn vào bên gian phòng trong đóng kin mít, lặng lẽ hỏi: -Không có việc gì chứ?
-Không có việc gì?
Đinh Trường Sinh, bưng lên ly nước Trương Hòa Trần đưa, ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch.
-Làm gì mà khát dữ vậy?
Trương Hòa Trần nhìn Đinh Trường Sinh, sau đó cầm lấy cái ly hắn đưa lại.
-Mảnh đất bên dưới lâu nay không có cày cấy, giờ chị có muốn không?
Đinh Trường Sinh nhìn xem Trương Hòa Trần, tà ác liếm lấy môi của mình, nhỏ giọng hỏi.
-Không có chín chắn gì cả…
Trương Hòa Trần tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại là một hồi kích động, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, đều là vội vàng như gấp lửa vậy..
Đinh Trường Sinh thật sự muốn làm chút gì đó với vị mỹ nhân chức nghiệp này, nhưng hắn biết rằng La Bàn Hạ ở phòng trong, tùy thời lúc nào cũng đều có thể có thể gọi mình đi vào, nhưng mà Đinh Trường Sinh càng là kềm chế, trong nội tâm càng là ngứa đấy, Trương Hòa Trần trong nội tâm cũng lại càng là cảm thấy loại cảm giác này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân nghe nói là một loại phản ứng hoá học không có biện pháp giải thích đấy. Trương Hòa Trần lúc này cũng chính là như thế, nàng chậm rãi đi trở về đến chỗ ngồi của mình, sau đó đem chân của mình giao nhau lấy nhếch váy lên, lúc mới bắt đầu còn không có động, Đinh Trường Sinh đứng ở nơi đó, một bên uống nước, một bên nhìn xem Trương Hòa Trần biểu diễn.
Nhưng là chỉ chốc lát, Trương Hòa Trần đè nặng chân trái lên đùi phải bắt đầu cao thấp đung đưa, đôi bắp đùi lộ ra làn da màu trắng, hấp dẫn như vậy vốn là đã quá mức rồi, rỏ ràng là cặp đùi của nàng đang chèn ép lại bên dưới cái âm hộ, đến khi nàng dừng lại, khẽ dạng chân cho hắn nhìn thấy, cái qυầи ɭóŧ màu trắng mặt trước làm bằng ren chạm rỗng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn, hai bên đường viền của cái qυầи ɭóŧ nồng đậm những sợi lông đen chui ra ngoài biên, từ chính giữa cái âm hộ tựa hồ có chút ướŧ áŧ….. -Đinh Trường Sinh vào đi…
Thời điểm này La Bàn Hạ ở bên trong nhà trong kêu lên, tuy rằng thanh âm trầm thấp, nhưng làm cho hai con người đang bốc lên dục hỏa bên ngoài giật mình..
………………………………………………………………………………
-Ngồi đi.
La Bàn Hạ chỉ trước mặt mình cái ghế.
Đinh Trường Sinh không có khách sáo, nhìn La Bàn Hạ tâm bình khí hòa như thế, Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, vô luận như thế nào, chỉ mong lúc này đây La Bàn Hạ có thể nghĩ thông suốt về chuyện này,
-Nếu có phương án giải quyết sớm cho xí nghiệp may, thì mấy người kia đâu có phải chết oan uổng như vậy chứ...
La Bàn Hạ thở dài nói.
-Bí thư, hiện tại giải quyết còn kịp, chỉ là bên ủy ban thành phố cũng không thể đứng ở bên ngoài được, cháu có đề nghị, bên ủy ban thành phố đứng ra vay tiền… Đinh Trường Sinh nói.
-Vay tiền, ngân hàng còn dám cho chúng ta mượn tiền bây giờ, lấy cái gì mà trả đây?
La Bàn Hạ liên tiếp hỏi.
-La bí thư, cháu chỉ là đề nghị, bí thư đừng mất hứng, nếu cháu nói sai, thì bí thư đừng cho là chuyện quan trọng là được rồi...
Đinh Trường Sinh nói xong, nhìn La Bàn Hạ, lời nói này hắn phải nói trước, muốn thoát ra khỏi cái cửa ải này, khả năng cơ hội rất là khó.
-Được, cứ nói, chú nghe đây.
La Bàn Hạ hướng nói ra.
Cho tới nay, thật sự thì ông đều là rất thưởng thức Đinh Trường Sinh người trẻ tuổi này, từ lúc còn ở Bạch Sơn thì đã rất thưởng thức hắn rồi, nhưng mà lúc hắn đến Hồ Châu, trở thành thư ký của Thạch Ái Quốc, đối với Thạch Ái Quốc rất trung thành và tận tâm, sau khi Thạch Ái Quốc rời đi, La Bàn Hạ cũng rất muốn trọng dụng Đinh Trường Sinh, nhưng mà vẫn có cảm giác tìm không thấy cái chủng loại trung thành giống như Đinh Trường Sinh đối với Thạch Ái Quốc, đây mới là nguyên nhân trong nội tâm La Bàn Hạ một mực do dự đối với hắn. Cảm giác này, rất kỳ quái, nhất là đối với loại lãnh đạo có nhiều cấp dưới để lựa chọn mà nói, bởi vì cấp dưới lại có rất nhiều người hy vọng được lãnh đạo thưởng thức, do đó lãnh đạo nếu không để ý, sẽ có khả năng bỏ qua một cấp dưới tài cán.
La Bàn Hạ bỏ lỡ qua đối với Đinh Trường Sinh chính là như vậy, vì vậy ông lựa chọn tín nhiệm Lâm Xuân Hiểu, do đó ông mới hao tâm tổn trí đem Lâm Xuân Hiểu từ Bạch Sơn điều đến Hồ Châu, có đôi ông khi suy nghĩ, nếu Đinh Trường Sinh cũng có thể trung thành giống như Lâm Xuân Hiểu thì hẳn là rất tốt, cục diện của mình ở Hồ Châu cũng không phải giống như cái dạng này hiện nay.