Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1827: Điều kiện



CHƯƠNG 1792: ĐIỀU KIỆN.

-Cháu nghĩ như vậy, bây giờ không phải là thập niên 90 đóng cửa quốc hữu hóa xí nghiệp, khi đó các nơi đều khó xử, hiện tại căn cứ dựa theo luật lao độn, đều đã có pháp luật quy định, đã như vậy, chúng ta sẽ dựa theo luật pháp quy định mà thi hành, làm như vậy, mặc dù là sẽ có một số công nhân xí nghiệp may không hài lòng, nhưng nếu khiếu kiện khởi tố đến pháp viện thì chúng ta cũng không sợ.

Đinh Trường Sinh nói ra.

-Ừ, như vậy cũng tốt, còn bây giờ nếu muốn làm, mà có được thành công, thì những sự tình này đều có thể giải quyết rồi.

La Bàn Hạ thở dài một hơi nói ra.

-Đúng vậy vì vậy chuyện này phải sớm quyết định, càng chậm trễ, phía trên thượng diện có khả năng càng là bất mãn, bây giờ người ta đã bắt đầu bất mãn, chúng ta nếu giờ xử lý không tốt, đến lúc phía trên nhúng tay vào sẽ trễ .
Nếu là đã thuyết phục được La Bàn Hạ, như vậy chuyện này phải rèn sắt khi còn nóng, quyết không thể cho ông ta có cơ hội hối hận, cũng không thể để cho La Đông Thu lại có cơ hội dao động quyết tâm La Bàn Hạ.

La Bàn Hạ bảo Trương Hòa Trần truyền tin, nửa giờ sau, tại phòng họp mở cuộc họp thường ủy hội, bất luận ai cũng không cho được vắng mặt.

Trương Hòa Trần đi ra, nhưng mà Đinh Trường Sinh vẫn chưa có đi ra ngoài, La Bàn Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, biết rõ hắn còn có việc, vì vậy buông xuống ly nước, nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi:

-Còn có việc sao?

-Vâng…, là chuyện của Hoa Cẩm Thành, Cảnh Trường Văn giam giữ Hoa Cẩm Thành nhiều ngày như vậy, mà cũng không có kết quả gì, với lại cháu cho rằng, nếu Hoa Cẩm Thành là người Hồ Châu, không ai so với nghành công an Hồ Châu hiểu rõ Hoa Cẩm Thành hơn, vì vậy, vụ án này cháu thấy để cho bên cảnh sát Hồ Châu nhận lấy điều tra, chứ để cho người trên văn phòng công an tỉnh nhúng tay vào cũng kkhó coi, bên cảnh sát Hồ Châu cũng đã có ý kiến.
Đinh Trường Sinh nghiêm túc nhìn La Bàn Hạ nói.

La Bàn Hạ nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, trầm mặc không nói thầm nghĩ, Đinh Trường Sinh năm lần bảy lượt thay Hoa Cẩm Thành nói chuyện, chẳng lẽ bọn họ thật sự một chút quan hệ gì cũng đều không có sao? Thế nhưng là nếu quả thật có quan hệ, vì sao Uông Minh Hạo lại không có điều tra ra?

Nghĩ tới đây, La Bàn Hạ liền nghĩ tới Uông Minh Hạo, theo người từ ban kỷ luật thanh tra thành phố nói, Uông Minh Hạo đã đi lên Bắc Kinh chữa bệnh, ai cũng biết đây là tìm cớ, xem ra Uông Minh Hạo tại Bắc Kinh cũng có quan hệ, đây là đi tìm quan hệ, cũng không biết lão gia hỏa này có thể gắng gượng qua được cửa ải này không?.

Kỳ thật đối với vấn đề của Quan Nhất Sơn, ông hoàn toàn có thể để cho viện kiểm sát tham gia điều tra, thế nhưng Uông Minh Hạo một ngày mà vẫn chưa rời đi, mình cũng không thể động đến hắn, dù sao Uông Minh Hạo cũng chưa từng phản đối ông chuyện gì, hơn nữa vẫn luôn là rất ủng hộ, cho nên La Bàn Hạ cũng không muốn hạ thủ a.
-Cháu nói là đem vụ án này giao cho Hồ Châu đến điều tra, chuyện này có thể làm cho người ta hoài nghi chúng ta làm theo kiểu chủ nghĩa cục bộ địa phương hay không?

La Bàn Hạ nói ra.

-Chuyện như vậy mà còn nói chủ nghĩa cục bộ địa phương sao bí thư, nếu như bí thư thật sự hoài nghi chuyện này, cháu có thể đi đến Bạch Sơn để xem tình hình Hoa Cẩm Thành, nếu như ông ta thật sự không có vấn đề, như vậy chuyện của ông ta thì cháu có thể bảo đảm, ông ta nếu xảy ra vấn đề, cháu sẽ từ chức và rời khỏi Hồ Châu, còn nếu ông ta không có dính líu đến chuyện gì, hãy xem xét ông ta là chủ xí nghiệp địa phương Hồ Châu, trả lại cho ông ta sự trong sạch.

Đinh Trường Sinh tìm từ nói.

-Um.. nhìn ra được, cháu đối với Hoa Cẩm Thành hiểu rất rõ a, bất quá chú không hiểu, cháu là quan viên, hắn là thương nhân, cháu lại ra mặt cho hắn như vậy, điều này làm cho người không thể không suy nghĩ là có liên quan.. .
La Bàn Hạ nghiền ngẫm nói.

Đinh Trường Sinh biết rõ La Bàn Hạ có ý tứ gì, ánh mắt cũng không nháy nói:

-Con người của cháu ưa kết giao bằng hữu, Hoa Cẩm Thành chính là một người trong đó, nếu như chỉ là bằng hữu bình thường, cháu cũng không nói như vậy để tránh hiềm nghi, nhưng mà Hoa Cẩm Thành đúng là đã giúp cháu không ít , lúc trước khu đang phát triển đang cần xây dựng lại các hạng mục công trình cơ bản, khi đó đừng nói là kiếm nhà đầu tư, hỏi cũng không có biết hỏi ai, cháu tìm đến Hoa Cẩm Thành, thuyết phục ông ta ứng tiền đầu tư ra trước, hạng mục này cho đến bây giờ cũng chưa có tiền trả một phân tiền, đã vậy còn có người còn lợi dụng chuyện này công kích cháu, đúng là một bọn mắt chó đui mù, ít nhất chú cũng nên điều tra một chút chân tướng chuyện này đi….
La Bàn Hạ nghe được Đinh Trường Sinh ở trước mặt mình tuôn ra, nhíu mày nhưng mà lập tức liền giãn ra, ông biết rõ Đinh Trường Sinh nói tới ai, hoàn toàn chính xác, lấy chuyện này công kích Đinh Trường Sinh đúng là không có khôn ngoan.

-Ừ, chuyện này nói sau đi, trước xử lý xong sự tình công nhân xí nghiệp may, rồi chúng ta hãy nói những chuyện khác, từng cái từng cái giải quyết ….

-Vậy cháu thay mặt Hoa Cẩm Thành cám ơn La bí thư, hơn nữa, cháu tin tưởng, chuyện này sau khi kết thúc xong, Hoa Cẩm Thành thật là vui mừng vì Hồ Châu mà xây dựng phục vụ .

Đạt được La Bàn Hạ khẳng định trả lời thuyết phục, Đinh Trường Sinh trong nội tâm thở ra một hơi.

-Rồi, cháu ra ngoài chuẩn bị, lát nữa họp cháu còn phải trình bày..

La Bàn Hạ nói ra.

Đinh Trường Sinh ra khỏi văn phòng La Bàn Hạ, nhưng không có hướng phòng họp đi đến, mà là đi xuống lầu, ra đến bên ngoài, nhìn xem đám người còn tụ tập, liền gọi điện thoại cho Kha Tử Hoa.
-Đinh đại chủ nhiệm, có gì vui mà gọi điện thoại vậy?

Kha Tử Hoa tâm tình không tệ, qua sự nỗ lực của Thành Công, vấn đề khả năng lên làm phó cục trưởng đã giải quyết xong, tuy rằng đường công danh hắn theo không kịp yêu nghiệt Đinh Trường Sinh này, nhưng mà ít nhất cũng là có tiến bộ.

-Bớt lại đi, tôi dạo này rất bận, giúp tôi làm một chuyện, Hoa Cẩm Thành vẫn còn được các người giám sát theo dõi không?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Vẫn còn, lão gia hỏa này tiếp tục ở tại bệnh viện, thời gian nằm viện chắc còn Như thế nào, có việc?

-Nghiêm trọng như vậy, có phải là ông ta bị tra tấn bức cung mà tạo thành?

Đinh Trường Sinh liền nghĩ đến Cảnh Trường Văn đối với Hoa Cẩm Thành tra tấn bức cung.

-Không phải, theo tôi được biết, Hoa Cẩm Thành lúc vừa mới bị mang đi, bị nhịn đói một ngày, đã vậy còn suốt đêm bị thẩm vấn hơn hai mươi tiếng đồng hồ, nhưng mà từ khi đưa đến bệnh viện, thì không có ai thẩm vấn nữa, cũng chính là đến hỏi một chút, nhưng Hoa Cẩm Thành cái gì cũng không nói.
-Um..anh an bài giùm mấy người đáng tin canh chừng, vài bữa nữa tôi chạy qua xem…

Đinh Trường Sinh nói ra.

-À…cậu có gặp Thành Công không? Hắn đã rời đi, tôi uống rượu chả có bạn bè gì cả…

Kha Tử Hoa cảm khái nói.

-Tôi cũng không biết…

Đinh Trường Sinh không đợi Kha Tử Hoa nói xong liền cúp điện thoại, bởi vì hắn phát hiện thời điểm này ngoài cửa đám người bắt đầu nhốn nháo bạo động, nhìn qua hình như là xảy ra chuyện gì, vì vậy tranh thủ thời gian hướng ngoài cửa chạy tới.