Dù sao việc này quan hệ đến tính mạng con gái của mình, La Bàn Hạ liền gọi điện thoại cho tư lệnh Dương Thành Quần chỉ huy trường lực lượng vũ trang thành phố Hồ Châu, trong lúc này đây Đinh Trường Sinh đã mang theo đám người Lưu Chấn Đông chạy đến xí nghiệp may.
-Đinh cục, cậu cảm thấy Đàm Quốc Khánh nói lời có thật không vậy? Tôi cảm thấy nó là lạ như thế nào đấy..
Lưu Chấn Đông hỏi.
-Tôi tin rằng hắn nói là thật, bất quá mục tiêu của hắn là tôi, hắn rất hận tôi, bởi vì cho rằng tôi đã hủy hoại cuộc sống của hắn, anh suy nghĩ một chút, đường đường một cái phó cục trưởng công an thành phố, còn là quản lý luôn bên đội trinh thám hình sự đấy, hơn nữa hắn còn nghĩ đến chức vụ cục trưởng, thoáng cái bị dồn ép lưu vong khắp nơi, anh nói hắn không muốn bằm tôi ra trăm mảnh sao? Đinh Trường Sinh nói.
-Vậy thì phiền toái, tôi thấy việc này cậu không thể ra mặt, bằng không mà nói, rất là nguy hiểm, Đàm Quốc Khánh trong tay có súng, hơn nữa gia hỏa này cũng là lão công an, sủ dụng súng cũng không tệ lắm, đến lúc đó ra vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không đáng .
Lưu Chấn Đông nói ra.
Lưu Chấn Đông đúng là không muốn Đinh Trường Sinh sẽ bị xảy ra sự tình gì, bởi vì giữa người với người, một khi đã có cùng chung lợi ích, như vậy loại quan hệ này không phải là loại quan hệ che giấu, huống chi giữa bọn họ còn có bí mật, đó chính là về cái chết của Bạch Khai Sơn, đây là cái chết bí mật không thể nói ra, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Thế cục Hồ Châu bây giờ rất phức tạp, nhất là đêm nay Lưu Chấn Đông chứng kiến La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh coi trọng như vậy, Lưu Chấn Đông trong nội tâm càng là khϊếp sợ không thôi, ngoại giới truyền thuyết La Bàn Hạ cùng Đinh Trường Sinh bất hòa, Đinh Trường Sinh ly khai Hồ Châu sớm hay muộn chỉ là vấn đề chỉ là thời gian, nhưng mà hiện tại trước mắt thì sao đây? Người với người sở dĩ có thể là dựa vào thời gian dài kết giao, một là lợi ích, còn có một nữa, chính là thích thú thậm chí là sùng bái, Lưu Chấn Đông bây giờ đối với Đinh Trường Sinh chính là sùng bái.
Khả năng mỗi người tại trong cuộc sống đều có một, hai bằng hữu như vậy, những lúc ngươi tâm tình sa sút, không biết làm gì khác, thì đi tìm bằng hữu trò chuyện tâm sự, có thể giải thoát được tâm linh ràng buộc, người như vậy thì không cần nhiều, nhưng không có thì là không được.
-Không phải là tôi muốn đi, nhưng nếu không đi thì La Gia Nghi sẽ mất mạng, lúc đó La Bàn Hạ có thể tha vào tôi sao?
Đinh Trường Sinh cười nhạt nói.
-Thế nhưng việc này cùng cậu không có quan hệ, làm chi cần phải bốc lên nguy hiểm như vậy chứ….
Lưu Chấn Đông vừa lái xe, vừa nói.
-Được rồi, việc này nói sau, anh gọi điện thoại hỏi một chút, vợ của Đàm Quốc Khánh đã tới chưa, còn phải có cả con của hắn, Đàm Quốc Khánh gia hỏa này, vợ hắn sợ là khuyên bất không được hắn, cho nên nhất định phải có đứa bé con của hắn cùng đi . Đinh Trường Sinh phân phó nói.
Lưu Chấn Đông không nói chuyện, nhưng mà chiếu vào ý của Đinh Trường Sinh gọi điện thoại, thì nhận được tin tức là vợ con của hắn đang trên đường đi tới.
-Đàm Quốc Khánh dính líu đến rất nhiều bản án, hơn nữa những bản án đều liên quan đến Tưởng Hải Dương đấy, một khi Đàm Quốc Khánh bị bắt rồi, trước tiên liền đem Tưởng Hải Dương vây quanh, đám người Tưởng Văn Sơn tại Hồ Châu làm hại dân chúng nhiều năm như vậy, Đàm Quốc Khánh là đồng lõa trọng yếu nhất .
Đinh Trường Sinh nói.
Chỉ trong chốc lát, ô tô chạy đến cổng xí nghiệp may y, nhưng mà bị người xí nghiệp may cản lại, bất đắc dĩ, Đinh Trường Sinh xuống xe.
-Đinh chủ nhiệm, tại sao là anh…
Vừa vặn Lưu Gia Thành ở chỗ này canh cổng, vừa nhìn thấy Đinh Trường Sinh, liền đi tới. Lưu Gia Thành nghe được từ Hà Đại Khuê, thằng Đinh Trường Sinh này không phải người xấu, trái lại vì vấn đề đãi ngộ của người xí nghiệp may, nhiều lần làm trái ý với lãnh đạo chính quyền, lần này vẫn là Đinh Trường Sinh đề nghị, nếu không có Đinh Trường Sinh ra mặt nói chuyện, việc này tuyệt đối sẽ không nhanh đạt thành hiệp nghị như vậy.
-Lưu Gia Thành, mở cổng, để chúng tôi đi vào, có một bọn cướp ở trong xưởng, chúng tôi muốn vào đi cứu người, đằng sau còn đến cảnh sát, không cho phép ngăn trở, nếu làm trễ nải việc cứu người, cậu đảm đương không nổi đâu .
Đinh Trường Sinh nói.
Lưu Gia Thành sững sờ, trong xưởng lúc nào có bọn cướp đến? Mình tại sao không biết? Nhưng nhìn đến sắc mặt Đinh Trường Sinh bất thiện, liền vội mở cổng ra cho xe tiến vào, mà hắn cũng chạy chậm theo phía sau xe .. -Đinh chủ nhiệm, tôi đối với nơi này rất quen thuộc, nếu không để tôi dẫn đường giùm cho….
Lưu Gia Thành chạy theo cạnh xe không kịp thở nói
-Ngừng xe, cho hắn lên đi.. .
Đinh Trường Sinh thấy cũng đúng, mình đối với bên trong cái xí nghiệp này thật đúng là không biết ở đâu một số phân xưởng…
Theo sự Lưu Gia Thành chỉ dẫn, chỉ chốc lát, ngay tại phân xưởng số một cách hơn mười mét thì xe ngừng, sau đó ba người xuống xe, ẩn nấp đằng sau bức tường tan hoang, nhưng mà không đợi ba người ổn định chỗ nấp, “ đoàng…đoàng…” hai tiếng sung nổ vang, hai bóng đèn pha xe bị bắn vỡ nát, trong nháy mắt nơi đây lại lâm vào trong bóng tối.
-Đinh Trường Sinh, đã đến rồi sao?
Đàm Quốc Khánh ở bên trong la lớn.
Lưu Gia Thành khẩn trương la sợ co rút thân người lại, con bà nó, thật sự đúng là có bọn cướp, còn có sung nữa, đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn, thời điểm này hắn có chút hối hận đã theo tới nơi này. -Này, cậu từng lăn lộn ngoài xã hội, chưa thấy qua bắn súng sao?
Lưu Chấn Đông cười cười đối với Lưu Gia Thành nói.
Đinh Trường Sinh chậm rãi ngồi thẳng lên, nấp ở đằng sau bức tường, hô:
-Đàm Quốc Khánh, đem La Gia Nghi thả ra, chúng ta từ từ nói chuyện, ông cảm thấy có thể chạy thoát được không?
-Im mồm, lão tử là tội phạm truy nã, trên tay giờ đã có cái mạng của mày, đầu hàng, không có cửa đâu, tao cho mày biết, nếu không đi ra thế chỗ cho La Gia Nghi, thì mày đợi nhặt xác đi… .
Đàm Quốc Khánh đắc ý nói.
-Vậy ông muốn làm sao bây giờ? Cứ như vậy trốn tránh cả đời à?
Đinh Trường Sinh nói
-Tránh một ngày là một ngày, Đinh Trường Sinh, bước ra đi, nếu không đi ra thì sẽ phải hối hận đấy .
Đàm Quốc Khánh vẫn là cưỡng ép Đinh Trường Sinh đi ra ngoài, hắn cũng là sợ đêm dài lắm mộng, cũng biết hiện tại bên ngoài nhất định cảnh sát đã bao vây… -Ông chờ để tôi suy nghĩ một chút, cho tôi thời gian mười phút đi.
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh nói xong liền ngồi xổm xuống rồi, vội hỏi:
-Gọi điện thoại hỏi một chút, sao đến giờ vợ con hắn còn chưa tới .
Lưu Chấn Đông cũng là rất lo lắng, liên tiếp gọi điện thoại, rốt cuộc mười phút đồng hồ trôi qua, Đàm Quốc Khánh lại nổ thêm một phát súng, lúc này vợ con Đàm Quốc Khánh đều đã đến.
Đinh Trường Sinh liền giật lấy súng trong tay Lưu Chấn Đông, chĩa súng vào vợ con của Đàm Quốc Khánh nói ra:
-Đàm Quốc Khánh đang ở bên trong, cô bây giờ kêu hắn đầu hàng, bằng không mà nói, cô cũng sẽ không toàn mạng đâu .