Lúc này Đàm Quốc Khánh đã ở vào bờ biên giới sắp sụp đổ, đối với một lão cảnh sát kinh nghiệm phong phú mà nói, hắn không nên có biểu hiện như vậy, nhưng mà tiếng khóc của cô cùng với vợ mình giận dữ mắng chửi, khiến cho hắn đã bị mất phương hướng, đã bị dọa sợ rồi.
Người, có tư duy động vật nếu gặp nghịch hướng, lúc Đàm Quốc Khánh rời khỏi cục công an, cuộc sống của hắn liền lâm vào trong bóng tối, người trường kỳ ở vào trong bóng tối, tâm lý của hắn sẽ từ từ chịu ảnh hưởng, từ đó hay suy bụng ta ra bụng người, nhất là lúc Đinh Trường Sinh đem con của hắn mang đến, lòng của hắn liền triệt để rối loạn.
Hắn biết rõ Đinh Trường Sinh lòng dạ độc ác, không tuân theo quy củ, nhưng mà hắn quên mất Đinh Trường Sinh còn là một nhân viên chính phủ, mặc dù là Đinh Trường Sinh ác độc, nhưng mà Đinh Trường Sinh cũng tuyệt đối sẽ không dám làm gì con của Đàm Quốc Khánh, nếu như Đinh Trường Sinh làm ra sự việc giống như Đàm Quốc Khánh, như vậy Đinh Trường Sinh chẳng khác gì lđã biến thành ác nhân giống như Đàm Quốc Khánh vậy. Thế nhưng là Đàm Quốc Khánh đã xem Đinh Trường Sinh cũng là ác nhân giống như mình, vì vậy lúc vợ của hắn la to, thì đã hoàn toàn đè sập thành lũy cuối cùng của hắn.
-Đinh Trường Sinh, mày thắng…..
Đàm Quốc Khánh nói ra.
-Đàm Quốc Khánh, tôi đã nói rồi, chỉ cần đi ra, tôi sẽ không làm khó người nhà của ông, nhưng mà nếu ông không đi ra, bọn họ sẽ không có ngày tốt lành qua đâu, tôi nói được thì làm được.
Đinh Trường Sinh ung dung nói.
-Tao đầu hàng, đây là súng, tao quăng ra đây.
Đàm Quốc Khánh nói xong đem súng ném ra ngoài cửa sổ, “ cạch…” một tiếng rơi trên mặt đất.
-Còn có khẩu súng khác không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Tao chỉ có một …
Đàm Quốc Khánh nói.
-Thật không?
Đinh Trường Sinh không tin nói.
-Đinh Trường Sinh, tao nếu như đã đầu hàng, thì cũng không cần phải lừa mày, chẳng qua là tao muốn sự an toàn con của ta, vì vậy…. mày thắng. -Được rồi, xuất hiện đi, tay giơ lên cao, chậm rãi bước ra .
Đinh Trường Sinh nói ra, một bên khẩu súng nhắm ngay cửa ra vào.
-Mọi người tới đây đi, Đàm Quốc Khánh đã đầu hàng.
Đinh Trường Sinh hướng phía sau hô.
Vì vậy mười mấy quân nhân vũ trang tay cầm AK bá gập lao nhanh đến, nhanh chóng vây bên người Đinh Trường Sinh, mắt thì nhìn chăm chú phía cửa ra vào xưởng, thời điểm này, Đàm Quốc Khánh đã giơ hai tay hang đi từ từ đến cửa ra vào, thế nhưng đúng lúc này, Đinh Trường Sinh nhìn thấy được trước ngực Đàm Quốc Khánh có một chấm đỏ đang lóe lên, Đinh Trường Sinh sửng sốt giật mình một chút, hắn phảng phất là nghĩ tới điều gì, đó chính là lần tại tại trên tỉnh giải cứu Liễu Sinh Sinh, hắn đã từng bị bắn lén ám toán qua, khi đó cũng là một chấm đỏ lóe lên như vậy, vì vậy liền hô lớn: -Ngồi xuống, Đàm Quốc Khánh….. ngồi xuống …
Thế nhưng là, đã là quá chậm, tất cả mọi người đều không có nghe được súng nổ vang lên, thế nhưng là Đàm Quốc Khánh lại giống như sợi mì mềm nhũn ngã xuống, Đinh Trường Sinh vọt tới, đem Đàm Quốc Khánh kéo hướng về phía trong xưởng, đám quân nhân vũ trang cũng nhìn thấy chấm đỏ đó, lao xao thay đổi họng súng tìm kiếm hướng về nơi phát ra, nhưng mà lúc này cái gì cũng không thấy, vì vậy lại vọt vào bên trong xưởng.
Lúc này có người mở đèn pin, Đàm Quốc Khánh trước ngực bị trúng đạn toi mạng, còn nằm tại trong góc tường, là La gia Nghi đang nằm bị bang dính trói chặt ..
-Không có sao chứ, em tới cứu chị đây, không sao rồi…, đừng sợ, không sao..
Đinh Trường Sinh rất tháo bỏ trên thân La Gia Nghi băng dán, La Gia liền ôm lấy Đinh Trường Sinh khóc rống không thôi… Sau một lát, tất cả mọi người đã cùng vọt vào, La Bàn Hạ thấy con gái của mình không có việc gì, kích động nước mắt rơi ra trên mặt, nhưng mà vợ của Đàm Quốc Khánh nhìn thấy Đàm Quốc Khánh nằm ở trong vũng máu, nàng quỳ gối bên người Đàm Quốc Khánh khóc rống lên, mà khi Đinh Trường Sinh bước đến bên người, người đàn bà này liền giữ lấy bắp chân Đinh Trường Sinh hung hăng cắn mạnh.
Lưu Chấn Đông muốn lên tới kéo nàng ra, nhưng mà Đinh Trường Sinh ngăn trở, Đàm Quốc Khánh tuy rằng tội đáng chết vạn lần, nhưng mà cách chết kiểu này cũng làm cho Đinh Trường Sinh không thể tiếp nhận được.
-Mày….chính mày…. Đã hại chết chồng tao, mày là tội phạm gϊếŧ người, mày là tội phạm gϊếŧ người…
Vợ của Đàm Quốc Khánh bắt ôm lấy chân Đinh Trường Sinh không tha, mặc kệ những người khác lôi kép như thế nào … -Chuyện gì xảy ra?
La Bàn Hạ thời điểm này bước qua tới hỏi.
- Đàm Quốc Khánh bị người gϊếŧ diệt khẩu, người của chúng ta không có ai bắn, sung nổ là từ đằng xa xạ kích đến, đoán chừng là chính người của bọn chúng, nhìn thấy Đàm Quốc Khánh bước ra đầu hàng, vì vậy mới gϊếŧ người diệt khẩu.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Từ đằng xa xạ kích, chúng ta như thế nào không nghe thấy súng nổ chứ?
Dương Thành Quần cũng đã tới, nhìn như đang hỏi Đinh Trường Sinh, cũng là hỏi người của mình, mục đích là tránh cho Đinh Trường Sinh kéo vào nói thành là người của mình nổ súng.
-Đối phương nhất định là gắn ống hãm thanh rồi, hơn nữa từ bên ngoài đều là quân nhân vũ trang, tôi đoán chừng sát thủ khoảng cách ít nhất cũng phải bốn trăm mét trở lên, bất quá có thể luyện đến trình độ này, nhất định phải là kẻ có bối cảnh trong quân đội, chứ người thường thì không có cái bổn sự này . Đinh Trường Sinh chỉ vào xa xa nói ra.
-Cháu có ý tứ gì?
La Bàn Hạ nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, ý bảo hắn không nên nói bậy, cái gì gọi là bối cảnh trong quân đội, trong khi đến trợ trận đều là người của bên quân đội, lời này rất dễ dàng đắc tội với người.
-Mấy ngày hôm trước có tay trùm buôn ma túy tên Bạch Khai Sơn trên tỉnh Trung Nam, bị Lưu Chấn Đông của cục công an thành phố chúng ta bắn chết, mà Bạch Khai Sơn khi còn sống có bốn tên bảo tiêu, chết trong tay cháu một tên, còn có ba tên, xuất thân đều là bộ đội đặc chủng, bọn chúng cũng có bổn sự này .
Đinh Trường Sinh giải thích nói ra.
Nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, La Bàn Hạ thở dài một hơi, ngay cả Dương Thành Quần cũng cùng theo thở dài.
Nhưng mà lúc Đinh Trường Sinh vừa mới nói xong, La Bàn Hạ sắc mặt đại biến, chỉ vào Đinh Trường Sinh giáo huấn: -Tiểu tử quá không hiểu chuyện rồi, cháu đang làm chuyện gì vậy, Lưu Chấn Đông, thu lại súng, trước cứ nhốt vào cục công an thành phố đi, chờ tôi báo cáo thượng cấp rồi hãy nói, vô pháp vô thiên, cháu không phải công an, vậy có quyền hạn gì mà dùng súng, còn đoạt sung của cảnh sát, đúng là muốn tạo phản, còng lại, mang đi.
Tất cả mọi người sợ ngây người, La Bàn Hạ này trở mặt so với tráng bánh còn nhanh hơn, bên này vừa mới cứu con gái của lão, bên kia lập tức trở mặt rồi, Dương Thành Quần đứng bên cạnh cũng cảm thấy La Bàn Hạ làm có chút quá.
-Đại lãnh đạo, hãy làm chủ cho tôi, Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản này hại chết chồng của tôi, nhất định phải phán hắn hình phạt, là hắn hại chết chồng tôi, cho dù chồng của tôi có tội, thì cũng còn có pháp luật, chồng tôi chết oan ức lắm a…. Vừa nghe được La Bàn Hạ nói như vậy, vợ của Đàm Quốc Khánh rút cuộc tìm được người quản đến việc này, ôm lấy chân La Bàn Hạ không thả.
Đinh Trường Sinh chân còn rất đau vì bị nàng cắn, nhưng mà lúc này đây vợ của Đàm Quốc Khánh thì không có cắn La Bàn Hạ, mà chỉ là vẻn vẹn ôm lấy chân La Bàn Hạ không tha…