Lưu Chấn Đông đem Đinh Trường Sinh mang về cục công an, tranh thủ băng bó chân cho hắn.
- Đổi lại là ai cũng có thể làm như vậy, Đàm Quốc Khánh tuy rằng đáng chết, nhưng lại bị chết ở trước mặt mình, bởi vì trong mắt của người đàn bà nào cũng vậy, chồng của mình chính là tất cả, tuy rằng Đàm Quốc Khánh không còn dám về nhà, nhưng mà nàng ít nhất còn biết Đàm Quốc Khánh còn sống, hiện tại thì sao, bầu trời đã sập rồi .
Đinh Trường Sinh mệt mỏi ngồi phịch ở trên ghế dài nằm lên, quần cởi ra một chân, Lưu Chấn Đông cẩn xử lý vết thương.
Nửa giờ sau, La Bàn Hạ cũng tới, chứng kiến Đinh Trường Sinh chân đang băng bó, ngồi đối diện với của hắn, Đinh Trường Sinh rõ ràng cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: -Gia Nghi không có sao chứ?
-Tại bệnh viện đang làm kiểm tra, chắc không có việc gì .
-Vâng…, không có việc gì là tốt rồi, hữu kinh vô hiểm, đại nạn không chết tất có hậu phúc, La bí thư đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Trường Sinh, chú hy vọng cháu có thể hiểu được khổ tâm của chú, việc này cháu làm quá mức, tuy rằng cháu cứu được La Gia Nghi, chú cũng biết cháu làm vậy là vì La Gia Nghi, nhưng mà chú thì không thể bỏ qua như vậy, chú không thể để cho người ta nói bởi vì Đinh Trường Sinh cứu được con gái của La Bàn Hạ, thì hành vi Đinh Trường Sinh có làm trái pháp luật cũng không bị truy cứu, cháu hiểu chưa?
La Bàn Hạ trầm mặt hỏi.
-Cháu hiểu rõ, vì vậy xem như cháu nghỉ ngơi vài ngày, mặt khác, chuyện Đàm Quốc Khánh bị gϊếŧ vẫn còn phải điều tra, không thể cứ như vậy âm thầm xem như là đã xong . Đinh Trường Sinh nói ra.
-Chuyện này là đương nhiên rồi, Lưu Chấn Đông, vụ án này cậu chịu trách nhiệm. À…tôi đã thương lượng trên tỉnh rồi, ngày mai cậu đến Bạch Sơn đem Hoa Cẩm Thành trở về, chuyện này cũng là các người chịu trách nhiệm điều tra, hiểu chưa?
La Bàn Hạ phân phó nói.
-Đã minh bạch, La bí thư, tôi đi ra trước một chút.
Lưu Chấn Đông biết rõ La Bàn Hạ đã trễ như vậy, mà còn chạy tới đây, tuyệt sẽ không là vì mà nói mấy câu thì đã xong việc đấy, vì vậy biết điều đi ra ngoài.
-Trường Sinh, chuyện tối nay, cháu có phải đã nhìn ra chút gì đó ?
La Bàn Hạ hỏi.
-La bí thư, việc này, phía sau lưng nước quá sâu, Đàm Quốc Khánh chết, không phải đơn giản như vậy, là ai muốn Đàm Quốc Khánh chết, không cần phải nói, nhất định đó là đối tượng mà Đàm Quốc Khánh đang dốc sức phục vụ, nhưng mà đối tượng này trước kia là Tưởng Văn Sơn, về sau là Tưởng Hải Dương, vì vậy Tưởng Hải Dương chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất, nhưng mà suy nghĩ một chút, Tưởng Hải Dương lại không có thực lực như vậy.. -Còn việc cháu nói mấy tên bảo tiêu của Bạch Khai Sơn đều là tinh thông ám sát gϊếŧ người thì sao?
La Bàn Hạ hỏi.
-Việc này cháu từng nghĩ qua, nhưng mà sau đó nghĩ lại, thì cảm thấy không có khả năng, vừa rồi tình huống đó, nếu như là thủ hạ của Bạch Khai Sơn, bọn chúng làm sao mà không thừa cơ tiêu diệt cháu chứ? Đang trong thời điểm đó, bọn chúng dư có khả năng làm như thế, vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, thì cháu xác định không thể nào là bọn chúng, mà là một người hoàn toàn khác .
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói.
-Một người hoàn toàn khác ngươi, đây là ý gì ?
-Cháu nhớ lại, lần gặp Đàm Quốc Khánh đầu tiên là lần giải cứu Cổ Hiểu Manh, tại hiện trường vốn là bọn bắt con tin đã đầu hàng bước ra, thế nhưng lúc ấy thì Đàm Quốc Khánh tiếp nhận một cuộc gọi điện thoại, liền phân phó tay súng bắn tỉa bắt chết hết bọn bắt con tin, lúc ấy cháu đã thấy được chuyện này có vấn đề, vì vậy cháu vẫn luôn tìm hiểu rút cuộc là người nào đã ra lệnh cho Đàm Quốc Khánh qua điện thoại, trở lại lần này rất có thể là chúng ta bắt được Đàm Quốc Khánh, từ khai thác hắn sẽ còn có rất nhiều bản án cũng có thể cởi bỏ bí ẩn đấy, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, hắn đã vĩnh viễn im miệng rồi…. Đinh Trường Sinh lắc đầu nói.
Đinh Trường Sinh nhìn xem La Bàn Hạ, việc này hắn cũng chỉ là suy đoán, cũng không thể xác định, đích xác là như vậy, nếu như là đám A Long quả thật không có buông tha cho cơ hội tiêu diệt hắn tốt như vậy, nhưng lại không hề có chú ý gì đến hắn, bắn xong một phát gϊếŧ chết Đàm Quốc Khánh, lập tức rời đi, mặc dù là chung quanh vây quanh là lực lượng vũ trang, vì vậy, việc này không tầm thường.
-La bí thư, nếu như Tưởng Hải Dương hoặc là La Đông Thu biết rõ Đàm Quốc Khánh đang ở chỗ này, bọn họ cũng sẽ nhất định là muốn gϊếŧ chết hắn, nhưng mà Đàm Quốc Khánh đến bên trong cái xí nghiệp may này, không ai có thể biết được có bao nhiêu quân nhân vũ trang bao vây tại đây, có nhiều công an cùng quân nhân vũ trang như vậy mà vẫn hành động ám sát được bình thường, chú cảm thấy điều này có thể làm được hay sao? La Bàn Hạ hơi khẽ cau mày, lập tức mở to hai mắt, lại liên tưởng đến Đinh Trường Sinh nói thân thủ của sát thủ tốt như vậy, nhất định là xuất từ ở bên quân đội, La Bàn Hạ trên lưng chợt bốc lên khí lạnh, nếu như Đinh Trường Sinh nói là sự thật, như vậy chỉ có một loại giải thích, phát súng gϊếŧ người này là xuất phát từ một trong những quân nhân vũ trang kia, người này là cùng một lúc đến hiện trường, như vậy cũng là cùng một chỗ ly khai đấy, như vậy tìm không thấy tên sát thủ kia cũng thuộc về bình thường.
Đinh Trường Sinh gặp La Bàn Hạ không nói, cũng biết mình phân tích khả năng có chút cấp tiến rồi, nhưng mà đây đúng là lời giải thích hợp lý, như vậy vấn đề là ai có thể nói tác động được chỉ huy trưởng Dương Thành Quần sắp xếp việc này? Cũng có thể nghĩ được rồi, vì vậy trên lưng La Bàn Hạ mới bốc lên hàn khí, những người này lá gan rất lớn, dám vận dụng sức mạnh công quyền của cơ quan nhà nước phục vụ cho việc tư cá nhân, nói to gan lớn mật cũng không quá đáng. La Bàn Hạ đứng lên đi ra ngoài cửa, rồi lại quay người đối với Đinh Trường Sinh nói r:
-Chuyện này coi như là đã xong, lời nói như vậy cháu không thể nói với những người khác, đối với cháu không có chỗ tốt, để chú đi xem La Gia Nghi một chút..
…………………………………………………………………………………
-Đinh cục, buổi tối muốn ăn chút gì không, để tôi báo người đi mua cho..
Lưu Chấn Đông nhìn thấy La Bàn Hạ rời đi, tiến tới hỏi.
-Mua một ít thịt bò móng heo, lại mua lấy mấy chai rượu, khó có được thời gian rãnh như bây giờ, chúng ta uống chút.
Đinh Trường Sinh nằm trên giường ngửa mặt, nhìn xem trần nhà nói ra.
-Được rồi…..
Lưu Chấn Đông nói xong đi ra.
Làm cho La Bàn Hạ không nghĩ tới là, bản thân vừa tới bệnh viện, Dương Thành Quần cũng đã đến.
-Dương tư lệnh, đã trễ thế như vậy, quay về nghỉ ngơi đi, chuyện ngày hôm nay may mắn mà có ông đây… La Bàn Hạ khách sáo nói.
-Để tôi thăm cháu một chút, không có sao chứ?
-Không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi một ít, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi .
-Vậy là được rồi, vừa rồi tôi nhận được báo cáo phía dưới, không tìm được kẻ ám sát, có thể là bắn xon thì tẩu thoát mất rồi, bất quá bên cục công thành phố vẫn còn điều tra hiện trường.
Dương Thành Quần nói ra.
-Tôi biết, cám ơn Dương tư lệnh, đó là chuyện của bọn họ, ông tranh thủ thời gian đi về nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi mời ông ăn cơm.
La Bàn Hạ cười cười, bắt tay cùng Dương Thành Quần, tiễn đưa xuống lầu dưới.