La Bàn Hạ đưa mắt nhìn theo xe của Dương Thành Quần biến mất tại trước cổng bệnh viện, lúc này mới quay người quay trở về bệnh viện, nếu như Đinh Trường Sinh nói đây là sự thật, như vậy người này thật là đáng sợ.
Có một số việc có thể làm, nhưng mà không có khả năng vượt quá giới hạn, nhưng dựa theo Đinh Trường Sinh suy đoán, nếu như là thật sự, Dương Thành Quần rất rõ ràng là đã vượt quá giới hạn rồi, La Bàn Hạ cũng đoán được, tại tỉnh Trung Nam, có thể tại trong thời gian ngắn như vậy mà ra lệnh được cho Dương Thành Quần, cũng không có mấy người.
La Bàn Hạ tự hỏi những vấn đề này cho đến khi về tới phòng bệnh, giờ thì La Gia Nghi đã tỉnh lại, nàng vẫn đang còn sợ hãi đấy.
-Ngủ thêm một chút đi, cha ở đây với con… . La Bàn Hạ từ ái nói.
-Cha…. mẹ không biết việc này chứ?
-Cha không có nói cho mẹ con biết, chỉ nói con đi công tác rồi, nghỉ ngơi thật tốt, để còn sớm chút về nhà.
La Bàn Hạ nói ra.
-Đinh Trường Sinh đâu rồi, hắn sao không đến thăm con…
La Gia Nghi hỏi, nàng đã nghe được cha mình nói muốn đem Đinh Trường Sinh giam lại, lúc ấy có nhiều người như vậy, nên không dám lên tiếng, nhưng mà lúc này nàng thấy mình cần phải thay Đinh Trường Sinh nói vài lời..
-Hắn đang ở tại cục công an thành phố, việc này rất phức tạp, vợ của Đàm Quốc Khánh vẫn luôn bám theo tố cáo, lúc này Đinh Trường Sinh cũng không thể đi ra ngoài được, việc này để lắng đọng một chút rồi hãy nói, con không cần lo cho hắn, trước nghỉ ngơi cho tốt cái đã..
La Bàn Hạ nói ra.
La Gia Nghi nghe cha mình nói cũng đúng, vì vậy sẽ không nói thêm nữa, chờ mình xuất viện rồi đi tìm hắn. ………………………………………………………………………………..
Tưởng Hải Dương vẫn luôn gọi, nhưng mà điện thoại Đàm Quốc Khánh vẫn luôn không gọi được, nhưng có lần đả thông được, nghe tiếng thì không phải là Đàm Quốc Khánh, hắn quyết đoán cúp điện thoại, trong lòng hắn nghĩ đã xong, xem ra Đàm Quốc Khánh đã rơi xuống vào trong tay cảnh sát rồi.
Đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động làm Tưởng Hải Dương lại càng hoảng sợ, nhìn qua là La Đông Thu đánh tới, lập tức tiếp thông.
-Đàm Quốc Khánh chết rồi, cậu có thể ngủ ngon giấc, tôi đã sớm cảnh cáo cậu, Đàm Quốc Khánh không đáng tin cậy, nhưng mà cậu không nghe, làm cho chúng ta suýt chút nữa bị hủy tại nơi này, Tưởng Hải Dương, về sau nếu có nhờ cậy tìm người, thì phải tìm người có chút ít đáng tin, mặt khác, cậu cũng không thể ở tại Hồ Châu nữa, chỗ đó sự tình tạm thời buông xuống đi. La Đông Thu phân phó nói.
-Anh La, việc này xong rồi thì chúng ta cũng có thể cùng Hoa Cẩm Thành hợp tác mà, lão làm gì mà dám ăn chận tiền lợi nhuận của chúng ta?
Tưởng Hải Dương không cam lòng nói.
-Cậu không biết, bây giờ Hồ Châ, không thích hợp, nhất là La Bàn Hạ lão gia hỏa này đã phản bội, chúng ta bây giờ phải lùi về, hiểu chưa, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ có lùi về, chúng ta mới có thể tìm thấy nhược điểm của bọn chúng, khi đó sẽ tìm cơ hội …
La Đông Thu biết rõ, Tưởng Hải Dương đây là đau lòng số tiền bỏ ra, lúc này đây Tưởng Hải Dương ít nhất cũng phải tổn thất mấy nghìn vạn, đây cũng không phải là số lượng tiền nhỏ, cho nên cũng chỉ có vài câu an ủi.
-Được rồi, bất quá, La Bàn Hạ lão gia hỏa này không đáng tin cậy nữa rồi, cha của anh cứ để được như vậy sao? Tưởng Hải Dương hỏi.
-Đừng nóng vội a, việc này được từ từ sẽ đến, thời gian này cha của tôi cũng không được tốt, nếu muốn sắp xếp bên ngoài, trước nhất định phải an bên trong cái đã, việc này cha của cậu rất minh bạch, còn cậu làm sao lại không rõ vậy?
-Được rồi, sáng mai em quay trở về .
Tưởng Hải Dương thở dài một hơi, chỉ cần Đàm Quốc Khánh chết rồi, hắn và m Quốc Khánh có quan hệ thì sự tình cũng liền tan thành mây khói, giống như là La Đông Thu nói như vậy, đêm nay cũng có thể ngủ ngon giấc rồi.
La Bàn Hạ nói đem Đinh Trường Sinh nhốt vào cục công an, nhưng Lưu Chấn Đông không dám làm như vậy, vì vậy vlúc La Bàn Hạ vừa rời đi, Đinh Trường Sinh được Lưu Chấn Đông đưa đến mợt gian phòng trong túc xá của cục công an …
Lúc hắn mở mắt tỉnh giấc thì đã mười giờ sáng rồi. -Này, mới giờ này làm gì mà gọi điện thoại cho em vậy?
Gọi điện thoại đến chính là Dương Phụng Tê, lúc này nàng đang ngồi ở trong văn phòng của Đinh Trường Sinh, bên cạnh đứng là La Hương Nguyệt
-Vậy em muốn mấy giờ mới gọi được em? Chị gọi điện thoại cho em mà còn phải chờ đợi giờ hoặc là phải hẹn trước à…
Dương Phụng Tê tại trong điện thoại cười nói.
-Không phải….em không phải ý tứ kia, mà bởi vì hiện tại có chút bất tiện, chị nói đi, chuyện gì?
-Chị đang ngồi ở phòng làm việc của em, khi nào thì em tới đây?
-Hôm nay em không có đi làm, nếu chị muốn gặp em, chạy đến cục công an thành phố đi, em đang ở chỗ này có chút việc.
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Ừ… đợi đấy, chị chạy đến…
Dương Phụng Tê nói xong cúp điện thoại.
Nhìn theo dáng người ma mị thướt tha của Dương Phụng Tê, La Hương Nguyệt đứng ở cửa ra vào sửng sốt một hồi, Đinh Trường Sinh a, vô luận là đàn bà già trẻ gì hắn cũng đều có thể cấu kết được, người đàn này này thoạt nhìn cũng thấy hơi lớn, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn tuyệt đẹp, nhưng như thế nào lại cùng Đinh Trường Sinh quen biết như vậy, La Hương Nguyệt lại một lần nữa nhìn thấy Đinh Trường Sinh biến hóa cực lớn khi đến Hồ Châu, cô vô cùng cảm khái. Bất quá còn chưa có cảm khái xong, cách đó không xa m một chiếc xe hơi khác chạy nhanh đến, đến trong sân, Lâm Xuân Hiểu đẩy cửa xe bước ra, lúc này La Hương Nguyệt mới nhìn ra là Lâm Xuân Hiểu đã đến, vì vậy nhanh chân bước xuống, thoáng cái khoác lên cánh tay Lâm Xuân Hiểu.
-Chị Lâm….,thời gian ngắn không gặp chị rồi, em nhớ chị lắm, nhưng mà sợ chị mắc bận công tác, nên không dám đi tìm chị… .
La Hương Nguyệt nói ra.
-Em tìm chị để làm gì? Trong nhà em đã có đàn ông rồi, có cần tìm chị sao?
Lâm Xuân Hiểu nói.
-Em nói là thật mà, chị không tin em sao?
La Hương Nguyệt vội vàng giải thích nói.
-Được…được…chị tin rồi…À… Đinh Trường Sinh có ở đây không?
-Không có ở đây, nhiều ngày qua hắn không có tới đây, bất quá chuyện hắn đi làm, có tới hay không cũng không sao cả, dù sao thì việc chiêu thương dẫn tư vẫn không chậm trễ là được rồi… La Hương Nguyệt nói ra, trong khoảng thời gian người tới đầu tư xí nghiệp rất nhiều, nhưng mà Đinh Trường Sinh không có ở đây, đều là một tay của La Hương Nguyệt tiếp đãi đấy, điều này làm cho La Hương Nguyệt có rất lớn cảm giác thành tựu.
-Vậy là chị tới đây xem như trắng tay rồi…
Lâm Xuân Hiểu dừng bước nói.
-Chị tìm hắn có việc sao, có gì cứ nói với em là được, hiện tại hắn làm chủ nhiệm chẳng qua chỉ là trang trí cho có, em mới là người xử lý mọi việc.
La Hương Nguyệt tỉnh bơ nói.
-Thôi đi…. Nói với em, thì có cái gì hữu dụng, em có tiền sao?
Lâm Xuân Hiểu ngồi ở trong văn phòng, hỏi.
-Tiền? Cái gì tiền chứ?
La Hương Nguyệt không hiểu hỏi.
-Bên chính quyền thành phố muốn giải quyết vấn đề xí nghiệp may, nên gặp chị hỏi tiền, nhưng mà chị cũng không phải là nhà in tiền, t đi đâu mà tìm tiền đây? Nên phải chạy khắp nơi hoá duyên, trong khoảng thời gian này tình thế khu đang phát triển chiêu thương dẫn tư đang khấm khá, tiền có cũng không ít, cho chị mượn chút ít, trước để chị qua cái cửa ải khó khăn này rồi hãy nói . Lâm Xuân Hiểu chậm rãi nói.
-Ai ui…. tiền này à? Lần trước chuyện mua xe chắc chị còn nhớ rõ, hắn đem kế toán trực tiếp đuổi đi, hiện tại nếu chi tiêu vượt qua một vạn khối tiền, đều phải được Đinh Trường Sinh tự mình ký tên, lúc đó kế toán mới dám xuất tiền, việc này…. thật đúng là chị phải tìm gặp hắn rồi…..
La Hương Nguyệt nghe xong là vay tiền, liền đá quả bong qua cho Đinh Trường Sinh, bản thân không muốn dây dưa vào cái phiền toái này.