Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1841: Dụ ngọt



CHƯƠNG 1806: DỤ NGỌT.

Lời của người khác, Lâm Xuân Hiểu có thể không nghe, nhưng mà lời nói của La Bàn Hạ không thể không nghe, mình đã từng là lãnh đạo của Đinh Trường Sinh, mà năm xưa cũng đúng là chuyện xử lý Đinh Trường Sinh là không hợp lý, vì vậy, nếu muốn giảm bớt ở giữa mâu thuẫn cùng Đinh Trường Sinh, nàng buộc phải chủ động với hắn.

Đinh Trường Sinh nghe được Lâm Xuân Hiểu nói như vậy, hắn có thể nói được gì đây? Vì vậy trong lúc nhất thời, Đinh Trường Sinh không nói, không gian cứ như vậy yên tĩnh….

-Không sao, em cứ việc nói đi, bất cứ điều gì, chỉ cần chị có thể làm, thì sẽ tận lực làm….

Lâm Xuân Hiểu lại là không khẩn trương, cứ như vậy nhìn xem đinh Trường Sinh, cò lẽ là chân mỏi, nên hai chân nàng thay đổi chân phải vắt chéo lên chân trái, hai tay đặt ở trong bụng,Lâm Xuân Hiểu hơi co lại đầu gối, cái váy công sở phủ gối hơi rút lại cao hơn chút, nhưng chỉ cần thoáng qua, theo góc độ này thì Đinh Trường Sinh ngồi trên giường đối diện, liền bất chợt vừa vặn có thể nhìn thấy bên dưới cặp đùi của nàng cái qυầи ɭóŧ gắt gao đang bao bọc âm hộ nàng, tuy rằng chỉ lộ ra bên dưới chút ít, nhưng màu tím cái qυầи ɭóŧ thì thấy rỏ ràng, xung quanh tối như mực một mảnh….
Đinh Trường Sinh rồi lại trong giây lát ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của Lâm Xuân Hiểu, người đàn bà này, tuy rằng từng khiến cho hắn rất căm giận, nhưng thật sự năm đó, khi lần đầu tiên gặp nàng, khi đó đang suy nghĩ gì thì hiện tại hắn cũng không nhớ ra được, thế nhưng hắn lại nhớ kỹ cảm giác lần đầu tiên bàn tay hắn nâng lên bàn chân nhỏ của nàng trong lòng bàn tay lúc chữa cho nàng trật chân.

Hắn nhớ kỹ tay của mình lúc đấy rất nóng, mà cái kia một nửa bắp chân trắng nõn vẫn là in sâu trong đầu óc hắn, khi ấy Lâm Xuân Hiểu mang đôi tất chân màu da trong suốt giống như bây giờ, đôi bắp chân đầy đặn rất tròn, đôi mắt của hắn liếc nhanh qua phần cái mông lộ ra lúc cố tình nâng chân của nàng để xoa bóp, màu trắng tam giác cái qυầи ɭóŧ bao quanh cái khe rãnh u cốc hơi mờ của Lâm Xuân Hiểu, với mấy sợi lôиɠ ʍυ hướng ra phía ngoài giương ra, đó là một cái mu phồng lên thật to có thể làm chết người, chỉ thoáng qua, nhưng với thận phận thấp kém lúc đó, hắn không dám đắc tội với vị nữ bí thư huyện này…
Đinh Trường Sinh lúc này đứng người lên, Lâm Xuân Hiểu cho là hắn là muốn đi WC, vì vậy ngồi vẫn ở trên mặt ghế không nhúc nhích, nào ngờ, Đinh Trường Sinh sau khi đứng lên, không có đi WC, mà là đến phía sau của nàng.

Lâm Xuân Hiểu chau mày, nghĩ thầm, thằng gia hỏa này muốn làm gì, vì vậy muốn quay người lại xem hắn đang làm gì nhưng mà nàng chưa kịp quay người, thì có cảm giác được một đôi tay ấn lên tại trên hai vai của mình, trong lòng của nàng đột nhiên nhảy dựng, toàn thân bắt đầu cứng ngắc, trong lòng phẫn nộ, vì vậy liền muốn đứng lên mắng hắn.

-Chị Lâm.. khi lần đầu tiên em nhìn thấy chị, thì em có cảm giác chị rất thân thiết, tuy rằng lúc đó chị còn làm bên ban kỷ luật thanh tra, tuy rằng với cơ quan này thì mọi người sợ, nhưng em thì không có sợ chị, khi đó em có suy nghĩ, nếu được công tác dưới sự lãnh đạo của chị thì cỡ nào hạnh phúc, nhưng mà em biết rõ đây là chuyện xa vời, vì lúc đó chị là cán bộ thành phố, nhưng mà qua một thời gian, chị lại được điều đến huyện Hải Dương, điều này làm cho em mừng rỡ như điên…
Lâm Xuân Hiểu trong nội tâm cả kinh, hắn đang nói gì đấy, làm sao nghe được giống như như là một thanh niên hướng một người đàn bà thổ lộ nỗi khổ tương tư vậy, mình thì có tuổi rồi, còn thằng gia hỏa này mới bao nhiêu tuổi chứ, điều này làm sao có thể được…

-Vì vậy, em đem toàn bộ tâm trí của mình vùi đầu vào trong công việc, em khát vọng được chị chú ý, khát vọng có thể được đến chị khen ngợi, khát vọng có thể dưới sự lãnh đạo của chị mà làm ra càng nhiều thành tích, nhưng mà tất cả mọi chuyện cũng vì tên hỗn đản kia làm hỏng, còn chị thì sao? Em nghĩ là chị sẽ che chở cho em, nhưng lại không ngờ rằng, chị lại xử lý em, điều này làm cho hy vọng của em biến thành thất vọng, rất lớn thất vọng, chị có lý giải được một người bị tổn thương trong tâm lúc đó cảm thụ như thế nào không?
Đinh Trường Sinh nói đó là như khóc không ra tiếng vậy, nếu thời điểm này La Hương Nguyệt xuất hiện ở nơi đây, nhất định sẽ cho rằng Đinh Trường Sinh đang là bị ma nhập vào người.

Thế nhưng là, Lâm Xuân Hiểu lại sẽ không cho rằng như vậy, bởi vì nàng là người trong cuộc, là đối tượng mà Đinh Trường Sinh thổ lộ nỗi lòng, không sai, điều này nàng rốt cuộc coi như là đã hiểu, đây là Đinh Trường Sinh đã là yêu thầm mình, hơn nữa giờ khắc này, Lâm Xuân Hiểu còn nghĩ tới, có khả năng đây là nguyên nhân Đinh Trường Sinh vì sao đến bây giờ vẫn chưa có kết hôn.

Có một số việc ngươi không muốn hoàn hảo, nhưng khi đã nghĩ thông suốt một vấn đề ản giấu bên trong, sẽ là hoàn toàn nhẹ nhàng hơn, bây giờ Lâm Xuân Hiểu chính là như vậy, lúc này nàng nghĩ đến không phải là Đinh Trường Sinh lời này có phải hay là không, mà là hắn rõ ràng đã ẩn tàng nhiều năm thương thầm nàng như vậy, hơn nữa nếu như hôm nay mình không hạ thấp bản thân, thì không biết hắn cả đời này cũng sẽ không nói ra như vậy, qua suy nghĩ của nàng, Đinh Trường Sinh lại được đề cao thêm vài phần.
-Thật vậy sao?Lúc kia đúng là chị không biết…

-Em hiểu… vì vậy, tuy trách chị, nhưng em không có hận chị, có đôi khi em suy nghĩ, không biết là có có cơ hội đem những này lời nói nói ra với chị không? Bất quá, bây giờ đã nói ra thì trong lòng tốt hơn nhiều rồi.

Đinh Trường Sinh cũng rặn ra được vài giọt nước mắt của mình, trong nội tâm thì đang suy nghĩ “ Ai da má ơi, trong chớp mắt mà có được nước mắt thật là vất vả đấy….”

Lâm Xuân Hiểu hai tay giao nhau lấy trước bụng, nhưng mà lúc này lại càng nắm chặt lợi hại hơn rồi, bởi vì đây là nàng nghe được lời sau cùng thì rợn da gà cả người, mấu chốt là việc này quá đột ngột, mình tìm đến Đinh Trường Sinh là thương lượng vay tiền đấy, nhưng mà không ngờ là rõ ràng lại nghe được lời tỏ tình, mà đoạn tỏ tình này, lại đem lòng của nàng triệt để làm cho bừa bãi rồi.
Đinh Trường Sinh cũng nhìn ra Lâm Xuân Hiểu khẩn trương, thế nhưng là lời nói nói hết ra rồi, nếu không có điểm thực tế hành động, thì những thứ biểu diễn này không phải là uổng phí sao?

Vì vậy, trong lúc nàng ngây người, hắn đưa tay nắm đến trong tay nàng, Đinh Trường Sinh tiến hành động tác bước tiếp theo.

-Chị có biết lúc đó em mơ ước lớn nhất là cái gì không?

Đinh Trường Sinh từ từ tựa lưng vào ghế ngồi, một tay ấn chặt vai Lâm Xuân Hiểu, tại bên tai nàng thấp giọng hỏi ..

-Um…

Lâm Xuân Hiểu thấy mình lúc này đã nói không ra lời, một câu “ um..” cũng đã là tất cả khí lực của nàng, nàng cảm giác thấy mình miệng đắng lưỡi khô, hình như là cả người đều rất khô nóng, từ trong ra ngoài, tản ra vô cùng vô tận nhiệt lượng, cảm giác như vậy, rất lâu đã không có, trước đó lần đầu tiên cảm giác nhận như vậy là năm năm về trước…
-Em có ước mơ lớn nhất là có thể hôn chị một lần, nếu có chết đi em cũng nguyện ý, mị lực của nữ nhân không phải bẩm sinh, mà là thông qua hình ảnh về sau mới càng thêm mê người, trong khái niệm của em, quần áo của nữ nhân không phải là thứ xinh đẹp nhất, cái hình ảnh quyền lực của nữ nhân mới là sự quyết định mê người, chị chính là thuộc loại này.

Đinh Trường Sinh ở bên tai của nàng hướng dẫn từng bước.

Những lời này nàng cả đời chưa từng nghe qua, mình và chồng là thân cận nhất, mà chồng là thuyền trưởng viễn dương, quanh năm bên ngoài, đã trở về chỉ là dành thời gian trên giường giao hoan, hắn muốn là đền bù tổn thất cho nàng, mà không phải là dùng ngôn ngữ an ủi, tuy rằng nam nhân cùng nữ nhân dù có nói nhiều bao nhiêu đi nữa, cuối cùng vẫn là muốn quy kết đến cùng một chỗ, đó chính là trên giường, nhưng mà nam nhân biết nói những lời có cánh kia, thì có thể làm cho nữ nhân cam tâm tình nguyện bò lên giường của hắn….