Tuy rằng vẫn không biết La Bàn Hạ thông qua chuyện này sẽ lựa chọn ai để dựa vào, nhưng là có thể nhìn ra được, ông ta lúc này thật là rất gấp, Đinh Trường Sinh cũng có thể hiểu được, ông ta đã đến cấp bậc này, cố gắng nỗ lực thì còn khả năng bò lên một bước, như nếu không, thì cái chức vụ bì thư thành ủy Hồ Châu phải lui ra rồi.
Đinh Trường Sinh cũng nhìn ra được, lúc này La Bàn Hạ đối với chuyến thị sát của Lương Văn Tường là rất xem trọng đấy..
-Bí thư, khu đang phát triển báo cáo trọng điểm, thì cháu biết rõ, nhưng mà kế tiếp trọng điểm của Hồ Châu chúng ta phải có chút ý mới về phát triển, cũng như đoạn thời gian trước cháu đã báo cáo qua về cái hạng mục lưu trữ hậu cần kia, Lương chủ tịch tầm mắt nhất định là so với chúng ta sẽ nhìn xa trông rộng hơn, nếu như cái hạng mục mới có thể làm cho Lương chủ tịch cảm thấy hứng thú thì quá tốt rồi, chứ bây giờ khu đang phát triển đã không phải là hạng mục hấp dẫn từ trên thượng diện nữa.. . Đinh Trường Sinh nhìn xem sắc mặt La Bàn Hạ, cẩn thận nói ra.
-Nhưng mà cái hạng mục kia có phải là tiền đầu tư vào rất lớn phải không?
La Bàn Hạ là lo lắng không có tiền, nếu kiến thiết khu lưu trữ hậu cần mà nói, nhất định là phải cần nhiều tài chính để khởi động, như vậy số tiền này từ đâu tới đây? Chuyện thành lập tổng công ty xây dựng thành phố còn chưa có giải quyết xong, hiện tại lại muốn làm khu lưu trữ hậu cần, cái này thật sự là một cái đại công trình, ông lo lắng tài chính Hồ Châu không chịu đựng nổi …
-Bí thư, bây giờ không phải là chuyện đầu tư, mà là cái hạng mục này có được duyệt hay không? Lần này thừa dịp Lương chủ tịch đến, chúng ta có thể báo cáo, đăng lên các phương tiện truyền thông, sau đó tranh thủ trên tỉnh ủng hộ, như vậy đằng sau công tác chúng ta làm như vậy thì cũng có thể xem như là chiêu thương trước rồi . Đinh Trường Sinh chứng kiến La Bàn Hạ tựa hồ có chút ý động, nhưng vẫn còn kém một chút hỏa hầu.
-Ừ, vậy cháu mau chóng ra phương án đi .
La Bàn Hạ rốt cuộc coi như là đồng ý.
…………………………………………………………………………………….
Dựa theo dự bào thời tiết thì mấy ngày nữa là đã đến mùa nóng nhất trong t năm rồi, nhưng mà tại bệnh viện nhân dân Hồ Châu, tại bên trong trong phòng bệnh, vẫn là là gió mát, Triệu Khánh Hổ hai mắt vô thần nhìn trên nóc nhà, lão tuy rằng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nhưng thân thể thì hầu như không còn hoạt động rồi.
Lần lượt trị bệnh bằng hoá chất, tăng thêm ăn uống không được, lão hiện tại đã là gầy trơ xương, thế nhưng vẫn còn có thể nói chuyện, nhưng lão cũng lười nói chuyện rồi, nhớ tới bản thân mình từ hai bàn tay trắng, cho tới bây giờ có gia tài hàng triệu triệu, thế nhưng tất cả đang theo bệnh của mình dần dần biến mất, cái gia tài đó cuối cùng không thuộc về mình, mà là lại thuộc về người đàn bà đang ở trước mắt này. Chẳng bao lâu sau, lão còn nhớ rõ rành mạch, nàng tại dưới háng của mình rêи ɾỉ oằn oại, mình có thể tùy ý lăng nhục nàng, tại trong nhà của mình, tùy thời tùy chỗ đều có thể làm cho nàng thần phục tại dưới dâʍ uy của mình, nhưng bây giờ, lão chỉ có thể đành ngước mắt nhìn xem nàng, trong thờ ơ, bất lực.
-Mang con đến cho tôi xem đi .. .
Triệu Khánh Hổ hữu khí vô lực nói.
-Nếu ông đáp ứng ký tên trước mặt luật sư về quyền thừa kế, tôi sẽ mang con đến, ông có thể nhìn xem bọn chúng, nếu không, tôi sẽ ở chỗ này chờ cho đến khi ông chết, bất quá, cho đến lúc đó, Triệu Hằng Bân con của ông qua không được bao lâu thời gian, cũng sẽ cùng đi theo ông… .
Hà Tình khi nói xong lời này, rất là bình thản, tựa như là đang nói một chuyện mình không có quan hệ gì cả, nhưng mà tại trong tai Triệu Khánh Hổ nghe tới, mới thấy rõ trong lòng ngoan độc của người đàn bà này. Lão thật sự là không thể ngờ được, lúc người đàn bà muốn lúc báo thù, quyết tâm là cỡ nào kiên định, hơn nữa các nàng ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội mà người ta không thể nào tưởng tượng ra, các nàng giống như là một con rắn thoạt nhìn đã sớm đã phục tùng trở thành sủng vật của ngươi, nhưng mà các nàng sẽ chờ ngươi trong lúc lơ đãng mà cắn cho một cái, mà phát cắn này thường thường là đòn chí mạng đấy.
Hà Tình chính là như vậy, cơ hội này nàng vẫn luôn luôn chờ, một mực đợi đã lâu như vậy, vì vậy nàng lúc này rất có kiên nhẫn.
-Ông cũng hiểu rõ, nếu như ông ký, tôi sẽ bảo đảm Triệu Hằng Bân sẽ có ăn mặc đầy đủ, vui vẻ qua hết cả đời này, dù sao, hắn trên danh chồng của tôi, tôi không thể làm cái chuyện mưu sát chồng, lúc đó chúng ta mọi chuyện đều tốt, nếu như ông không ký quyền thừa kế, tôi là vợ của hắn, sau khi ông chết, dựa theo pháp luật quy định, những thứ tài sản này là hắn kế thừa, nhưng tôi là vợ của hắn, là người giám hộ vì vậy, những tài sản kia cũng là của tôi, thế nhưng khó mà nói tôi sẽ đối đãi hắn như thế nào, khả năng là hắn sẽ cũng có con đường đi chúng giống như ông…. Hà Tình lạnh lùng nhìn Triệu Khánh Hổ, đang kích động lão, hy vọng lão chết sớm một chút, như vậy bản thân mình có thể giải thoát rồi.
-Cô vì sao làm như vậy, trong khi tôi thật sự yêu thích cô..
Triệu Khánh Hổ thì thào nói.
-Triệu Khánh Hổ, bây giờ nói những thứ này có ý ghĩa gì chứ, ông đã hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi hủy hoại lại thành quả phấn đấu cả đời của ông, điều này cũng rất công bằng a .Hừ… giờ tôi cũng không ngại nói cho ông biết, kỳ thật ông bị căn bệnh bạch cầu này là bởi vì cháu trai Triệu Cương của ông, là chính hắn tại thư phòng của ông âm thầm đặt đồ có nhiễm chất phóng, hơn nữa có những thời điểm, tôi cùng hắn thường xuyên giao hoan khi không có ông, tuy rằng tôi cũng hận hắn, nhưng mà hắn còn trẻ, có sức lực làm thỏa mãn bản năng sinh lý của tôi, chứ không phải là uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ như ông thì mới có thể tạm thời thỏa mãn tôi được. … Hà Tình khi nói xong lời này, trong ánh mắt bắn ra ra ánh mắt cừu hận, làm cho Triệu Khánh Hổ run sợ.
-Hà Tình, cô cho rằng lấy được tài sản của tôi được dễ dàng như vậy sao? Suốt những năm qua lăn lộn bên ngoài xã hội, những số tiền này thu được có phần bất chính, nếu tôi chết rồi, những số tiền này cô chưa hẳn nắm bắt tới tay được, hơn nữa bên trong những số tiền này, chẳng những là của riêng một mình Triệu Gia đâu, còn có của những người khác đấy, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ tìm đến cô để lấy đấy, cô đề cao mình quá rồi…
-Chuyện đó không quan hệ gì đến tôi, tôi sẽ chờ bọn họ, với lại chuyện thao tác để sử dụng số tiền này hợp pháp thì sẽ do người khác thao tác làm, nếu không có nắm chắc, ông cho rằng tôi rãnh rổi ở chỗ này cùng ông nói nhảm sao? Hà Tình khinh thường nói.
-Còn có ai khác? Đó là ai…
Triệu Khánh Hổ trái tim đang nhảy đập lợi hại, huyết áp lên cao, lão vốn cho rằng đã tỉ mỉ xếp đặt, trong khối tài sản của lão sẽ có chút ít thuộc về cổ phần của người khác, chắc chắn là những người đó sẽ không muốn người lạ chạm vào khối tài sản này, những người khác thì không nói, Ấn Thiên Hoa có cổ phần không ít, tuy rằng đều là cổ phần trên danh nghĩa, nhưng nếu lão chết đi, Ấn Thiên Hoa sẽ bỏ qua cơ hội tốt, buông tha cho những số tiền này sao?.