Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1851: Thương tâm



CHƯƠNG 1817: THƯƠNG TÂM.

-Cô ngồi xuống trước, nói chuyện đứng đắn chút đi.

Đinh Trường Sinh chỉ ghế sô pha đối diện nói ra.

-Đây là chuyện đứng đắn a, đối với anh mà nói, tán gái vẫn luôn là chuyện đứng đắn mà…

Từ Kiều Kiều mắt liếc Đinh Trường Sinh nói ra, kỳ thật nàng vừa rồi không có nói thật, thời điểm nàng vừa đến đến nơi đây không bao lâu, liền xuất hiện một người đàn bà, chính là Triệu Hinh Nhã.

Vốn Triệu Hinh Nhã chìa khoá có nơi đây, nàng mở cửa để cho Từ Kiều Kiều đi vào đấy, nhưng mà sau khi Triệu Hinh Nhã rời đi, Từ Kiều Kiều đóng cửa lại, ra ngoài ngồi ở trên hành lang chờ hắn, cho nên Đinh Trường Sinh không biết Triệu Hinh Nhã tới tìm hắn, để cho nhất Từ Kiều Kiều tức giận chính là, người đàn bà này lại là giống như chủ nhà vậy, chỉnh đốn khắp nơi, quét dọn sạch sẽ, sau đó rời đi.
Tuy rằng Triệu Hinh Nhã là tới quét dọn vệ sinh đấy, nhưng mà Từ Kiều Kiều thoáng cái liền đoán được đây không phải một bà dì lao công vệ sinh, mà là nữ nhân của Đinh Trường Sinh, bởi vì nàng vẫn luôn là gọi hắn tên là Trường Sinh, nào có bà dì lao công vệ sinh đối với khách của mình mà tùy tiện gọi tên như vậy đấy.

Hơn nữa, Triệu Hinh Nhã tuy rằng so với nàng lớn tuổi, thế nhưng là mỗi cái giơ tay nhấc chân lúc đều tản mát ra mùi vị thành thục của người đàn bà làm cho Từ Kiều Kiều có chút tự ti mặc cảm, đây không phải là giả vờ làm dáng, đó là phong vận của người đàn bà trải qua năm tháng lắng đọng, tại trên người nàng tự nhiên mà vậy phát ra đấy, giống như là rượu, thời gian ủ càng dài, thì mùi hương càng lâu, bất tri bất giác, Từ Kiều Kiều tại trước mặt Triệu Hinh Nhã lại có ghen tuông…
-Hà Tình tìm tôi là có chuyện, nàng muốn cho tôi giúp nàng ổn định sản nghiệp tập đoàn Vệ Hoàng, giúp nàng khống chế toàn bộ tài sản, sẽ chia cho tôi một nửa phần, cô cảm thấy có được không?

Đinh Trường Sinh không để ý đến Từ Kiều Kiều châm chọc khiêu khích, nghiêm trang hỏi.

-A, đó là đương nhiên là được, đúng rồi, anh có ý định cho tôi bao nhiêu?

Từ Kiều Kiều trên mặt bắt đầu tỏa ánh sáng rồi, nàng gần đây đích xác là đã biết nếu có nhiều tiền thì có nhiều chỗ tốt. Từ khi theo Đinh Trường Sinh và có được số tiền kia, nàng có thể tùy tâm sở dục tiêu tiền, có thể mua cai gì mà mình muốn, không cần vì lo lắng chuyện tiền mà phát sầu, cuộc sống như vậy, làm cho nàng thật sâu ý thức được, tiền chính xác là rất trọng yếu.

-Tôi không muốn số tiền đó .
Đinh Trường Sinh đứng dậy rót chén nước, nói ra.

-Cái gì không muốn, tại sao tiền nhiều tiền như vậy lại không muốn, anh điên ư?

Từ Kiều Kiều thoáng cái đứng lên, vọt tới trước mặt Đinh Trường Sinh, hỏi.

-Ngồi xuống nói, tôi không muốn là bởi vì tôi không có muốn, Hà Tình có thể sẽ rất nhanh tìm gặp cô, cô có thể đáp ứng, đến lúc đó rồi hãy tới tìm tôi, cô cứ nói cho nàng biết, cô có thể nói để tôi giúp Hà Tình, những số tiền kia, sẽ là của cô .

Đinh Trường Sinh chậm rãi nói ra.

-Của…tôi, có ý gì?

Từ Kiều Kiều sững sờ hỏi.

-Vốn Hà Tình muốn cho tôi tiền, nhưng tôi không muốn, tiền đó hà Tình sẽ cho cô, tôi sẽ giúp nàng, đây là giao dịch, người được lợi chính là cô.

Đinh Trường Sinh mặt không biểu lộ nói.

-A…ý anh nói là….

Từ Kiều Kiều há to miệng, quả thực là không thể tin được chuyện này, nhưng mà nàng nhìn ra, Đinh Trường Sinh không phải là nói đùa.
Đinh Trường Sinh gật đầu, có lẽ Hà Tình phán đoán là chính xác, Từ Kiều Kiều lá gan rất lớn, còn đối với tiền thì khát vọng là mãnh liệt như vậy, Đinh Trường Sinh đã đồng ý đề nghị của Hà Tình

-Vì cái gì mà làm như vậy?

Từ Kiều Kiều sau khi kích động, dần qua tỉnh táo lại, rồi hỏi, bởi vì nàng cảm thấy, Đinh Trường Sinh sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân đấy.

-Tôi là quan viên chính phủ, về già chính phủ sẽ nuôi tôi, cho nên không cần nhiều tiền như vậy, nhưng mà cô thì khác, cô không có công tác ổn định, cô còn phải phụng dưỡng cha mẹ của cô, cho nên cô rất cần tiền, vì vậy, nếu có tiền thì xài cho đúng tác dụng đấy, hơn nữa, tôi…..

Đinh Trường Sinh do dự lời này g có nên hay không nói, là bây giờ nói hay là về sau nói.
-Tôi biết rõ, đây là một giao dịch, có phải là muốn tôi rời khỏi anh, từ nay về sau đừng có tới tìm anh….

Từ Kiều Kiều sửng sốt một chút, nàng cảm thấy Đinh Trường Sinh do dự, nữ nhân đối với cảm giác như vậy thường thường là mẫn cảm nhất đấy.

-Đây là đền bù tổn thất sao?

Từ Kiều Kiều thấy Đinh Trường Sinh không nói lời nào, nhanh hỏi tiếp.

-Không phải, tôi vẫn còn yêu cô đấy, chỉ là, tôi sợ là không được như ý muốn của cô, ví dụ như hôn nhân, muốn độc chiếm, có lẽ là tôi quá hoa tâm, có lẽ là tôi không biết điểm dừng, có thể tôi quá lưu manh, dù sao vẫn là cứ muốn trêu chọc từng người đàn bà một mà ta lịa không thể phụ trách đến họ, tôi biết rõ, đây là lỗi của tôi, nhưng mà tôi sẽ hết sức đền bù, đây chỉ là điều mà tôi chỉ có thể làm được một chút gì đó… .
Đinh Trường Sinh lời nói tốc độ rất chậm, nhưng mà lúc này lời nói đối với Từ Kiều Kiều lại là một loại tra tấn..

Từ Kiều Kiều nghe xong Đinh Trường Sinh nói, không nói một lời, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, tuy rằng nàng rất muốn khóc, nhưng mà nàng chịu đựng, thẳng đến lúc nhịn không được nữa, đưa tay che miệng của mình, thân thể không ngừng run rẩy, thế nhưng là nàng kiên cường không để cho mình khóc lên, ít nhất không thể tại trước mặt Đinh Trường Sinh khóc lên, đây là tính cách của nàng.

Ngoài cửa sổ ngọn đèn chợt lóe lên, trong tay điện thoại một mực reo vang, đó là Hà Tình liên tục gọi điện thoại tới..

-Này, có chuyện gì vậy?

Một hồi sau Từ Kiều Kiều lắc đầu, phảng phất là đem cái ủy khuất ngập trời đều vứt bỏ, tiếp thông Hà Tình điện thoại.