Nghe xong Tần Mặc nói, Đinh Trường Sinh trầm mặc, việc này chẳng những là không thể làm, hơn nữa một khi đã làm, rất có thể một chút chuyện tốt đều không có thì không nói,mà còn có thể liên lụy đến ân oán những người kia trên tỉnh, hiện tại tình cảnh của mình cũng đang rất tốt, người nào mình cũng không thể đắc tôi, hơn nữa còn có thể được ủng hộ của bọn họ, nhưng mà Tần Mặc nói đến một sự kiện, đúng là thiên hạ không có chuyện uổng phí buổi ăn cơm trưa.
Tần Mặc bị Chu Minh Thủy từ Bắc Kinh gọi tới đến tỉnh nói rõ một chuyện, cho nên Tần Mặc mới đến Hồ Châu tìm đến Đinh Trường Sinh thúc đẩy việc này, Chu Minh Thủy ý tứ rất đơn giản, nếu như La Minh Giang muốn thay đổi La Bàn Hạ, còn Ấn Nghìn Hoa, Lương Văn Tường cùng Chu Minh Thủy thì cùng nhau ăn ý bảo vệ La Bàn Hạ, như vậy La Bàn Hạ tốt nhất nên làm ra lựa chọn, La Minh Giang thì đã không còn thể nào, còn dư lại chỉ có ba người còn lại. Mà Chu Minh Thủy được biết Lương Văn Tường chuẩn bị thị sát Hồ Châu, trong nội tâm cũng liền nghĩ đến chuyện này, đây cũng là Lương Văn Tường nhân dịp muốn mời chào người, vì vậy Chu Minh Thủy vội vàng gấp rút gọi cho Tần Mặc đang ở Bắc Kinh gọi tới, chính là vì chuyện này, bảo nàng nói với Đinh Trường Sinh, để cho hắn truyền lời cho La Bàn Hạ, nói rõ ý của Chu Minh Thủy, mà những loại những chuyện như thế này thì mình không tốt nói rõ ra...
- Không dễ xử lý sao?
Tần Mặc nhìn ra Đinh Trường Sinh do dự.
-Không phải, mà tôi là lo lắng việc này khiến cho người khác bất mãn, Trọng Hải là lãnh đạo cũ của tôi, phía sau của hắn chính là Ấn Nghìn Hoa, mà Lương chủ tịch cũng là người quen của tôi, tôi có người bằng hữu là Dương Phụng tê, đó là tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, cũng là bằng hữu cũ của Lương Văn Tường, tất cả vừa là người quen, vừa là lãnh đạo cũ, bằng hữu,… việc này nên làm cái gì bây giờ đây? Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ mở ra hai tay, nói ra.
-Việc này có cái gì khó đâu, anh đương nhiên là đứng bên tôi rồi, thân hay sơ, xa hay gần, anh không phân rõ a?
Tần Mặc liếc nhìn Đinh Trường Sinh…
-Tôi tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà sự thật lại không nhất định, cô phải biết rằng, Lương Văn Tường đến tỉnh Trung Nam cũng gần một năm, lâu như vậy cũng không có đến đây thị sát, lúc này đây lại nhanh như vậy đã tới, hơn nữa tôi nhìn ra được, La Bàn Hạ đối với lần thị sát này rất là xem trọng, ý tứ rất rõ ràng, La Bàn Hạ muốn nắm dựa theo Lương Văn Tường…
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Vậy làm sao bây giờ? Hạng mục PX không thể đợi thêm nữa, hiện tại La Minh Giang vứt bỏ La Bàn Hạ, đây là cơ hội tốt, tại trên tỉnh đã không còn tồn tại chướng ngại nữa, phải đem Hồ Châu nắm bắt trong tay chúng ta, như vậy thì cái hạng mục này mới có thể thuận lợi áp dụng, nếu không sẽ rất phiền toái. Tần Mặc lo lắng nói.
-Um….vậy để tôi thử xem, đợi lát nữa đến thành ủy gặp La bí thư giao tài liệu, đến lúc đó tôi suy nghĩ nên nói như thế nào.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu nói.
Rất rõ ràng, nếu như Tần Chấn Bang thật sự muốn mình lấy Tần Mặc, đương nhiên là mình phải đứng ở bên Tần Mặc rồi, như vậy thì phải tích cực thúc đẩy hạng mục Px rơi xuống đất Hồ Châu, hơn nữa hạng mục này cũng không phải là một mình nhà Tần gia, mà là đằng sau còn có những người mà nhìn không tới, chính như Tần Chấn Bang nói như vậy, trước khi ông chết, cái hạng mục này nhất định phải vận chuyển, hơn nữa ông còn muốn đem Tần Mặc bồi dưỡng để trở thành người đứng đầu quản lý đời sau của Tần gia .
Đinh Trường Sinh đương nhiên là sẽ không biết lúc này La Bàn Hạ đã có suy nghĩ tương ứng, nếu như hắn biết, thì sẽ chắc chắn không chuyển đến cho La Bàn Hạ lời này y, bởi vì những chuyện như vậy đều là từ trong suy nghĩ cá nhân mỗi người, không phải tri tâm thì sẽ không biết đấy, rất rõ ràng, La Bàn Hạ cùng Đinh Trường Sinh khẳng định không phải cái gọi là tri tâm bằng hữu. -Được rồi, đêm nay có rãnh không? Tôi vừa học được thêm mấy món đồ ăn, sẽ làm cho anh ăn…
Tần Mặc do dự một chút, nói ra, nhưng mà trên mặt có chút ửng đỏ rồi…
-Ừ, vẫn là chỗ củ hồ Thiên Nhất Sắc phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi, hắn nói rất đúng Tần Mặc tại đó thuê một ngôi biệt thự lâu dài, cách ngôi biệt thự Từ Kiều Kiều ở một căn, điều này làm cho Đinh Trường Sinh thấy có điểm lạ quái dị đấy, nếu để cho Từ Kiều Kiều nhìn thấy mình tiến vào biệt thự Tần Mặc, nàng kia chẳng phải là rất thương tâm…
-Đúng vậy, có bất tiện không?
Tần Mặc là biết rõ Đinh Trường Sinh thường đi đến ngôi biệt thự kia đấy, nàng thậm chí có ảnh chụp của Từ Kiều Kiều, đều là do Diêm Lệ làm đấy, vì vậy Tần Mặc cũng là hướng đến phía Từ Kiều Kiều thị uy, những loại tiểu tâm tư này, Đinh Trường Sinh làm gì mà biết rõ đây. …………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh lúc đến thành ủy, hắn không có trực tiếp đi đến văn phòng La Bàn Hạ, mà là đi đến tầng trệt văn phòng thư ký trưởng Đào Thành Quân, Thạch Ái Quốc không còn có ở Hồ Châu, hơn nữa chuyện này trong điện thoại nói cũng không an toàn, vì vậy Đinh Trường Sinh phải tới văn phòng Đào Thành Quân trước, hỏi thăm một chút ý kiến về việc này.
-Úi trời… hiếm có, lâu nay không có thấy đến chỗ của tôi..
Cửa văn phòng là đang mở ra, nghe được tiếng gỏ cửa, Đào Thành Quân ngẩng đầu, nhìn thấy Đinh Trường Sinh cầm lấy một sắp tài liệu bước vào, liền trêu ghẹo nói.
-Hì…đây là lãnh đạo đang trách em không đến thăm hỏi sao?
Đinh Trường Sinh cười cười, cũng không đợi Đào Thành Quân mời, liền đặt mông ngồi ở trên mặt ghế. -Dừng lại, tôi thấy tiếp qua vài năm nữa, thì tôi sẽ phải đến thỉnh an câu 5đấy chứ..
Đào Thành Quân nói đùa.
-Được rồi, vậy thôi em đi đây… .
Đinh Trường Sinh đứng lên làm bộ muốn đi.
-Này… cậu đến nơi này nhất định là có việc, chưa nói ra làm gì mà cậu lại bỏ đi chứ?
Đào Thành Quân nói ra, rồi ngồi ở một bên chờ Đinh Trường Sinh nói, còn chỉ cửa, ý bảo Đinh Trường Sinh đi đóng cửa lại hãy nói chuyện.
Đinh Trường Sinh đem chuyện của Tần Mặc nói kể lại, lần này đến phiên Đào Thành Quân mắt to trừng lên, chuyện này, nếu như không phải là người trong cuộc nói ra, sợ là sẽ không ai sẽ biết đấy, nhưng mà Đinh Trường Sinh tiểu tử này rõ ràng lại biết rõ, xem ra hắn là mới là người có tin tức từ gốc rồi.
-Việc này, cậu có nói cho Thạch Ái Quốc biết chưa? Đào Thành Quân trầm ngâm một chút hỏi.
-Chưa có, trong điện thoại nói không tiện, bây giờ có đi lên tỉnh cũng không còn kịp, ngày mai Lương chủ tịch sẽ đến Hồ Châu, em có muốn đi cũng không được, vì vậy nên tới trước gặp trưởng thư ký xin vài lời khuyên cẩm nang.
-Ài, tôi cũng đâu có cái gì diệu kế, tôi đã già rồi, có cố gắng hơn nữa cũng đâu còn có thể bò lên nữa, chuyện này cậu làm như thế nào đó là theo ý của mình, còn Thạch bí thư giờ thì lại ở trên tỉnh, sự ảnh hưởng đối với Hồ Châu dần dần yếu đi, tình cảnh của tôi thì cậu cũng thấy rất rõ ràng, vì vậy tại Hồ Châu, chuyện sau này thì phải dựa vào chính cậu đấy, đây cũng là một cái cơ hội .