Mắt thấy Đinh Trường Sinh ra khỏi phòng khách, người Tần gia lá gan lại bắt đầu lớn lên , mặc kệ nói như thế nào, Tần Mặc vẫn là vãn bối của bọn họ, bọn họ đã nhìn thấy cô gái này từ nhỏ lớn lên, mặc dù là mấy năm qua được rèn luyện không ít, nhưng tại trong mắt bọn họ, nàng vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi, nếu dám cùng bọn họ đấu, chính là cùng gia tộc Tần gia này đấu.
Bọn hắn tin rằng Tần Mặc không có lá gan này, nếu là như vậy, đừng nói là Tần gia không tha nàng, chính là ngay tại Bắc Kinh, nàng cũng đừng mong yên ổn mà sống .
-Tiểu Mặc, đây là sự tình Tần gia chúng ta, cháu lại tìm một tên ngoại nhân đến trộn vào, Cửu gia là cái dạng người như thế nào thì chắc cháu phải biết, đắc tội với hắn, Tần gia chúng ta về sau tại thành Bắc Kinh còn sinh hoạt sống yên ổn sao? -Chú ba, đây là đang hù dọa cháu sao? Cháu nói cho chú biết, Đinh Trường Sinh không phải là ngoại nhân, là bằng hữu của cháu, là bạn rất thân, cha của cháu trước khi mất, các người là ai kề bên người, các người là ai quan tâm đến cha cháu? Cái các người chỉ quan tâm đến là tiền, tiền của các người trước khi nằm viện cha của cháu đã cùng với người Tần gia giao cắt rõ ràng, các người hôm nay đến đây, không phải là muốn ngang ngược cướp đoạt tiền của riêng cha cháu, đúng không?
-Tần Mặc, cháu không nên nói bậy, chúng ta đều là trưởng bối của cháu, về tiền của cha cháu, chúng ta để vào bên trong mắt sao? Thật sự là càn rỡ, bất quá có chuyện cháu có khả năng không biết, chú và cha cháu đều yêu thích đồ cổ, mà thím của cháu thì keo kiệt tiếc tiền, cho nên lúc chú và cha cháu kết phường mua chung đồ cổ, chú không dám cất giữ tại nhà, đều gửi ở bên cha của cháu, vì thế bây giờ chú chỉ đến để lấy lại trở về phần đồ cổ của chú.. . Chú ba của Tần Mặc tên Tần Chấn Quốc đó là một lão gia hỏa cáo già.
Tần Mặc giống như là bọn họ suy nghĩ, tuy rằng mấy năm qua được rèn luyện không ít, nhưng nếu đối phó với mấy lão gia hỏa này, vẫn là chưa đủ sức, cho nên nàng tuy rằng biết rất rõ ràng Tần Chấn Quốc đây là lời gian xảo, nhưng nàng lại không biết phản ứng ra sao…
Đinh Trường Sinh tuy rằng rời khỏi phòng khách, nhưng lỗ tay lại vẫn luôn nghe động tĩnh bên này, nhất là khi vừa nghe đến Tần Chấn Quốc nói tới sự tình đồ cổ, lập tức nhớ tới mật thất của Tần Chấn Bang bên dưới long đất có một cái phòng chưa đồ cổ, thì ra bọn họ đến là vì mấy thứ này, suy nghĩ cũng đúng, tiền của Tần Chấn Bang trên danh nghĩa không còn có tồn tại, chính là tồn tại với danh nghĩa của Tần Mặc gửi trong ngân hàng, đối với bọn họ mà nói, muốn tra ra khoản tiền này, có bao nhiêu không phải là sự tình rất khó, nhưng những thứ đồ cổ này tồn tại thì lại không biết có bao nhiêu, cũng không biết giá trị bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định, giá trị những loại đồ cổ này vượt xa giá trị số tiền gởi ngân hang kia. -Chú….chú nói bậy, cha của cháu khi nào thì cùng chú mua chung đồ cổ, tại sao cháu chưa từng nghe nói qua?
Ngắc ngứ một hồi Tần Mặc chỉ nói được một câu như vậy.
Cần nói, nếu quan tâm sẽ bị loạn, đổi lại là bình thường, Tần Mặc là một người biết biết ăn nói đối đáp, hơn nữa miệng của nàng cũng chua ngoa ngay cả Đinh Trường Sinh còn chịu không nổi, nhưng khi đối mặt đối với chính mình trong nhà người, nàng là dù như thế nào cũng nói không nên lời, nhìn thấy vậy đám gia hỏa Tần Chấn Quốc rất đắc ý, chỉ là một cô gái trẻ, có được bao nhiêu bản lĩnh chứ?.
-Ai dà…. Cái việc này có gì mà phải ồn ào chứ? Đây này… cầm lấy.
Đinh Trường Sinh không biết khi nào lại xuất hiện ở trong phòng khách.
Hơn nữa lần này còn cầm lấy giấy bút, đưa cho Tần Chấn Quốc. -Để làm gì?
Tần Chấn Quốc sửng sốt, hỏi.
Đinh Trường Sinh thấy qua thì biết Tần Chấn Quốc chỉ nói bậy bạ, Tần Chấn Bang là người nào? Có thể nắm giữ tài sản của Tần gia tại kinh thành mấy chục năm lăn lộn, lại không biết long dạ của con người sao? Hắn còn nhớ rõ lúc mình đi theo Tần Chấn Bang xuống tầng hầm nhìn qua mấy món đồ cổ đó, cát bụi đã bám lên từ rất lâu, nếu giống như Tần Chấn Quốc nói là kết phường cùng mua đồ cổ, làm sao lại không thường xuyên đến để nhìn xem? Chỉ có Tần Chấn Bang vì mục đích đầu tư về sau nên mới mua đồ cổ rồi cứ để yên đó mặc kệ, cho nên cái việc Tần Chấn Bang cùng Tần Chấn Quốc kết phường mua đồ cổ có xác xuất cực kỳ bé nhỏ.
-Ông vẫn không rõ sao? Đem các món đồ cổ mà ông cùng Tần tiên sinh kết phường cùng mua ghi danh sách ra, mua loại đồ cổ gì, tên là cái gì, mua tại nơi nào, tốn bao nhiêu tiền, chủ bán là ai, đều viết ra đến thì mới có cơ sở để trả lại cho ông chứ? Đinh Trường Sinh nói thản nhiên như không có việc gì, nhưng lời này đã là lập tức chận cổ Tần Chấn Quốc lại rồi..
Đúng vậy, nếu là mua đồ cổ là cái gì, cứ viết ra, khẳng định ngươi nếu bỏ tiền ra mua thì sẽ nhớ rõ, nếu đúng vậy thì tất nhiên có thể sẽ phải trả lại, nhưng phải nhìn ngươi bây giờ có thể viết ra được hay không cái đã.
-Có viết được không?
Đinh Trường Sinh đứng ở bên người Tần Chấn Quốc, gương mặt sát khí nói.
-Tôi…tôi… lâu quá… đã quên.
Tần Chấn Quốc mặt lập tức đỏ lên, khi dễ cháu gái của mình thì còn tạm được, nhưng nếu quả thật là cùng loại người như Đinh Trường Sinh chơi tâm nhãn, há có thể là đối thủ của Đinh Trường Sinh?
-Đã quên? Nếu vậy thì là không có rồi, không có chứng cứ, thì cuốn xéo đi, tôi cho ông biết, từ hôm nay trở đi, nơi này và các người không bất kỳ cái gì quan hệ, nếu để cho tôi biết các người lại đến nơi này, nhẹ ….thì tôi sẽ báo cảnh sát, chúng ta cùng đi đến cục công an phân phải trái…Còn nặng…chúng ta sẽ âm thầm động thủ, đến lúc đó ai phải đi đến bệnh viện dưỡng lão…tôi chờ nhìn xem đấy. Đinh Trường Sinh nói xong nhìn mấy người này, không nói thêm câu nào.
Tần Chấn Quốc sắc mặt lúc tái xanh lúc đỏ bừng, nhìn rất là khó coi, mình cũng là một người có tuổi tác rồi, chính mình định chơi trò hù dọa chất nữ nơi này, lại bị một thằng gia hỏa không biết từ nơi nào nhảy ra mắng cho một trận, mặt mũi này thật là không còn chỗ nào để đặt...
Lão đứng lên, không quay đầu lại rời khỏi, hai người kia cũng theo lấy cùng đi.
-Đại ca, như thế nào mà anh không nói được một câu vậy, Tần Mặc nha đầu kia không bị mình đẩy vòng vòng, chúng ta làm sao bây giờ?
Tần Chấn Quốc lên xe, liền quay đầu hỏi lão ục ịch mập mạp nãy giờ không nói gì.
Nguyên lai lão ục ịch mập mạp là lão đại Tần gia- Tần Chấn Thái, lão một mực không nói chuyện, cho nên Đinh Trường Sinh cũng không chú ý đến lão, không nghĩ tới lão gia hỏa này mới là người cầm đầu xúi bẩy người khác. -Tần Mặc nha đầu kia tầm mắt không nhiều đâu, chú nhìn không ra sao? Lão nhị Tần Chấn Bang trước khi chết đã đem tất cả mọi việc an bài xong, khó làm đấy, tiền trong tay nha đầu kia thì không đáng kể, anh nghe nói lão nhị thời gian trước mua không ít đồ cổ, đều là loại có giá trị liên thành, lâu nay anh cũng không có nghe nói là hắn đã bán quá, đã nhiều năm trôi qua như vậy, đến ngày nay có được bao nhiêu thứ rồi, có bao giờ chú nghe hắn nhắc qua chưa?
Tần Chấn Thái lão hồ ly, hỏi.
-Đại ca, tin tức của anh có đúng không vậy?
Tần Chấn Quốc rõ ràng hoài nghi lời của đại ca mình nói, hôm nay chính mình tới đây cũng là bởi vì đại ca xúi giục đến, năm xưa lão gia tử đã quyết định để cho lão nhị Tần Chấn Bang phụ trách sinh ý của gia tộc, những huynh đệ này vẫn luôn ganh tỵ, kỳ thật điều này cũng bình thường, lão gia tử nhìn đúng năng lực của Tần Chấn Bang, mà những người khác thì nhìn trúng chính là quyền lực của lão nhị, rất rõ ràng, ai nắm giữ tài sản quyền kinh doanh gia tộc, thì người đó chẳng khác gì lão đại trong cái nhà này…. .