Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 508: Lần thư nhất giao phong



CHƯƠNG 454: LẦN THƯ NHẤT GIAO PHONG.

Đinh Nhị Cẩu từ từ nhấn cây ƈôи ŧɦịŧ một cái, cái đầu khấc thuận cắm vào cái hang động huyệŧ chặt khít của Dương Tỷ Yên hơn một phần ba.

"Um..um…”

Dương Tỷ Yên đột nhiên bị gian nhập, trong huyệŧ thịt non gắt gao co rút lại dây dưa với ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu , cặp đùi đẫy đà vô ý thức đá động, cú sáp nhập trực tiếp đâm vào huyệŧ liền đẩy cô đưa vào du͙ƈ vọиɠ toàn thân, thân thể run lên một trận tê dại thư sướng, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu vận động cây côn ŧɦịŧ, cứ như vậy từ phía trên người Dương Tỷ Yên bắt đầu đút vào rút ra đút vào….

Đinh Nhị Cẩu tư thế cứ như vậy gian dâʍ Dương Tỷ Yên, lúc này cô đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn hơn, nên dùng sức ép chặt hai chân đưa đến tác dụng mát xa cây côn ŧɦịŧ………………………………………………….
Bỗng nhiên cái hang động huyệŧ Dương Tỷ Yên kịch liệt co rút, âm tinh trơn dính trợt chợt phun đến trên mặt đầu khấc Đinh Nhị Cẩu, dĩ nhiên Dương Tỷ Yên đã đạt tới cao trào.

Đinh Nhị Cẩu cũng không vì Dương Tỷ Yên đạt tới cơn cực khoái mà liền dễ dàng buông tha cho cô, hắn đem tốc độ đút ƈôи ŧɦịŧ vào chậm lại, niêm mạc huyệŧ chặt khít của Dương Tỷ Yên liên tục co rút lại không ngừng, cho dù Đinh Nhị Cẩu đẩy vào rất qua lại cây ƈôи ŧɦịŧ rất chậm nhưng cảm giác vẫn là vô cùng thích thú…………………………………………..

Trước mặt Đinh Nhị Cẩu vẫn đang không ngừng động đậy cây ƈôи ŧɦịŧ to lớn đút vào bên trong cơ thể của mình, biên độ lúc này bắt đầu lại tăng cao, có mấy lần đầu khấc đã đội lên đến cổ đáy huyệŧ, Dương Tỷ Yên không ngừng khẽ rên lên từ trong cổ họng.
– Um…um…um….

Sâu trong huyệŧ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại càng ngày càng mãnh liệt…..

Đinh Nhị Cẩu bây giờ lại xoay chuyển thân người ngồi dậy, rút cái qυầи ɭóŧ ra khỏi miệng của Dương Tỷ Yên, rồi để cô quay mặt đối diện ngồi chồm hổm xuống trên hai bắp đùi mình, chưa quen tư thế này nên Dương Tỷ Yên có một chút mất đi cân bằng, đặt cái mông ngồi hơi mạnh xuống, cây ƈôи ŧɦịŧ lớn nhanh chóng đâm sâu vào bên trong huyệŧ một đoạn, cái đầu khấc cọ quét lấy thành vách thịt non thịt non, Dương Tỷ Yên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả người lại là một trận ma nhuyễn, cô rên lên..

– Ưʍ..um…á…..

Dương Tỷ Yên cũng bắt đầu nhẹ nhàng xoay giật mình cái mông đít của mình, lại phát hiện động tác như vậy chỉ có thể làm cho cây ƈôи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu ở bên trong thân thể mình săm soi cho cô càng nhiều hơn sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Dương Tỷ Yên cũng theo đó thật mạnh ngồi nhún nhẩy xuống, như thế rất tốt, ƈôи ŧɦịŧ to lớn lập tức toàn bộ cắm thật sâu vào huyệŧ, cái đầu khấc đột phá đến miệng cổ đáy huyệŧ, Dương Tỷ Yên lấy tay bịt kín cái miệng nhỏ nhắn mình lại, cả người lại thêm một trận căng cứng, trong hang động sâu thẳm, tầng tầng lớp lớp thành thịt đồng thời kịch liệt cũng co rút lại, lại một lần nữa, cô đạt tới cơn cực khoái!

Đinh Nhị Cẩu trong lúc bất ngờ bị huyệŧ Dương Tỷ Yên gắt gao mút hút lấy ƈôи ŧɦịŧ, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ cũng nhận được từ miệng đáy huyệŧ áp bách cường liệt, hắn cũng không nhịn được nữa, nóng bỏng tϊиɦ ɖϊƈh͙ liền phún từng đọt ra ngoài, trực tiếp bắn vào bên trong đáy huyệŧ của Dương Tỷ Yên!

………………………………………………………………………………………..
Bấy giờ hai người ngồi im tại chỗ một lúc lâu, Đinh Nhị Cẩu hai tay dùng sức nâng cái mông bự Dương Tỷ Yên lên cao, đcây ƈôи ŧɦịŧ từ bên trong huyệŧ Dương Tỷ Yên rời khỏi cửa miệng huyệŧ, Dương Tỷ Yên nhịn không được thở nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đứng vững, trong huyệŧ chảy ra hỗn hợp đầy chất lỏng trơn trợt hòa tϊиɦ ɖϊƈh͙, làm ướt cả bắp chân của cô…………

Vương Kiến Quốc đã lớn tuổi nên giấc ngủ không có được sâu, huống chi trong lòng còn có kế hoạch đưa đẩy với Đinh Nhị Cẩu, cho nên khi cửa phòng Đinh Nhị Cẩu mở ra một tiếng “ kẻo kẹt “, sau đó một lúc thì cửa phòng của Dương Tỷ Yên cũng lại vang lên một tiếng…

Vương Kiến Quốc liền cảm giác được đêm nay việc này đã có triển vọng, Dương Tỷ Yên này dĩ nhiên là đưa hàng tới cửa cho Đinh Nhị Cẩu, những năm qua cũng thực sự là khổ cho đứa con dâu này…
Nhưng dù sao thì chỉ cần lần này cùng chủ tịch trấn cài đặt mối quan hệ là tốt rồi, Vương Kiến Quốc chỉ sợ sau khi Tôn Quốc Cường chết đi, thì chính mình ở trong trấn không còn có chỗ dựa, ở thôn Hoàng Thủy Loan này, không có ai dám bất mãn với ông chính là chỉ là bởi vì ở phía sau lưng ông có lãnh đạo trên trấn chống đỡ, cho nên mới có thể lăn lộn cho đến hiện tại bây giờ…

Mấy ngày liên tiếp bị căng thẳng cùng lo lắng, khiến cho Đinh Nhị Cẩu đêm nay triệt để thả lỏng, xương sống tê rần, một làn sóng rồi lại một làn sóng phá tan đập nước cản, mãnh liệt mà trào ra,sâu bên trong thân thể của Dương Tỷ Yên như cái hồ lư trữ nước…..

Đến rạng sáng thì Đinh Nhị Cẩu nằm nhoài trước ngực Dương Tỷ Yên Dương Tỷ Yên cũng cơ hồ là kiệt sức, cô do dự một chút, đem bàn tay của mình đặt ở trên lưng Đinh Nhị Cẩu, nhẹ nhàng vỗ về lấy, đây cũng là phương thức an ủi người đàn ông này mà không cần phải dùng lời.
Tin tức thôn Hoàng Thủy Loan chuẩn bị đất đai để trồng hoa truyền đến trên trấn, đối với chuyện này bí thư Trương Nguyên Phòng rất là bất mãn, vì vậy liền gọi Đinh Nhị Cẩu tới phòng làm việc của mình, trước kia cùng với chủ tịch Tôn Quốc Cường công sự hình thức rất giống là một công ty, Trương Nguyên Phòng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc trấn Độc Sơn, còn Tôn Quốc Cường cụ thể làm phó tổng quản lý là người thi hành, cơ hồ chuyện lớn chuyện nhỏ đều được Trương Nguyên Phòng làm chủ, những ngày này ông ta vì quá bận rộn chuẩn bị cho mình con đường rút lui, cho nên mọi việc trong ủy ban trấn không để ý đến, nhưng khi ông ta phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện Đinh Nhị Cẩu người này thật sự là đúng dám làm qua mặt, chỉ trong thời gian vỏn vẹn một tháng đã đem nguyên địa bàn thôn Hoàng Thủy Loan trước đây thuộc về Tôn Quốc Cường, nhẹ nhàng nắm giữ trong tay .
– Bí thư Trương, ông tìm tôi à?

Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào phòng làm việc liền hỏi, cũng không khách sáo trực tiếp ngồi trên cái ghế đối diện với Trương Nguyên Phòng, hành đông này làm cho Trương Nguyên Phòng rất tức giận, cái ghế đối diện kia lúc trước chỉ có Tôn Quốc Cường mới có thể ngồi, nhưng là phải được sự cho phép của ông mới dám ngồi xuống, không ngờ đến thằng trẻ tuổi này không hiểu quy củ như vậy.

Thế nhưng đã nhiều năm làm bí thư đảng ủy, về hàm dưỡng bình tỉnh ông vẫn phải c , đối với chuyện này, ông nói cũng không được gì, dù sao Đinh Nhị Cẩu cũng là chủ tịch trấn chức vụ cũng ngang hàng với ông.

– Tiểu Đinh, tôi nghe nói cậu muốn tổ chức trồng hoa làm nguồn thu nhập chủ lực cho thôn Hoàng Thủy Loan phải không?"

– À…bí thư Trương cũng nghe nói đến sao? Đúng vậy, tôi thấy trấn chúng ta quá nghèo, đương nhiên cũng không thể nói tất cả, vẫn có một bộ phận người giàu, chính là dựa vào các mỏ than đá nhỏ lập nghiệp, nhưng đấy là trộm cắp tài nguyên của quốc gia, không có thể kéo theo dân chúng làm giàu bằng cách này được, vấn đề của trấn chúng ta là nằm ở chỗ này, dân chúng không có khả năng tất cả đều đi khai thác than đá, nếu không tìm kiếm ra những cách khác thì vĩnh viễn trấn chúng ta khó mà có khả năng giàu lên.
– Hừm..nói rất cứng cỏi, những chuyện này tôi so với cậu thì tinh tường hơn, tôi hỏi cậu, nghe nói cậu hứa với dân thôn, nếu các loại hoa bán không được thì cậu đứng ra thu mua, có chuyện này hay không?

– Có đấy thì sao? Dân chúng băn khoăn lo lắng, đương nhiên phải giải trừ cho bọn họ nỗi lo về sau, nếu không thì ai sẽ dám đứng trồng trọt? Ai cũng không muốn chính mình vất vất cả năm trời, nếu lỡ không bán hoa được, một đồng tiền mặt cũng không có, cuộc sống dân thôn khó khăn như vậy, còn có biện pháp khác sao?

– Tiểu Đinh, tôi không cần cậu giảng cho tôi đạo lý lớn như vậy, tôi chỉ nói là cậu làm như vậy, khiến cho những đồng chí sau này sẽ gặp khó khăn trong công tác, có thể nói là rất khó làm, nếu như ai cũng giống như cậu vậy, động một chút lại là hứa hẹn bao tiêu cho dân chúng, thì đồng chí khác làm sao vận động được dân chúng , người ta cứ lấy chuyện xảy ra của cậu so sánh, trấn Độc Sơn này chẳng lẽ chỉ có mình cậu đang làm làm việc sao? Rất nhiều đồng chí đã có ý kiến với tôi về cậu.
Trương Nguyên Phòng nói thẳng ra không nể nang, ý tứ của ông ta là trấn Độc Sơn này là của ngươi Đinh Nhị Cẩu đấy sao?

Nhưng nếu nói đi nói lại thì, muốn dân chúng phát triển kinh tế, thì phải có cán bộ dám chịu trách nhiệm, thật lòng muốn vì dân chúng mà suy tính, mà muốn làm được như vậy thì cá nhân cũng phải gánh chịu phong hiểm cá nhân, đương nhiên, phong hiểm thì có thể liệu theo sức của mình mà làm, nếu như ngay cả điểm này cũng đều làm không được, như vậy thì ngươi không cần làm quan nữa, trở về nhà dưỡng lão cho khỏi sợ gặp phải phong hiểm là tốt rồi…

Đinh Nhị Cẩu thật muốn đem các loại lời nói này nói ra, nhưng hắn biết rõ, trước mắt còn chưa phải lúc, chỉ cần Trương Nguyên Phòng còn ở vị trí này, ông ta là đại diện cho nhóm cán bộ lợi ích của trấn Độc Sơn thì sẽ rất khó xúc động , Đinh Nhị Cẩu chọn lựa hành động bất ngờ để đối phương trở tay không kịp, do vậy hôm nay đụng độ với bí thư Trương Nguyên Phòng bất mãn.