Không có một chút thanh âm nào vang lên, hai cỗ lực lượng cường hãn va chạm rồi lập tức tiêu tán trong không trung. Cả không gian lúc này chỉ có gợn sóng không ngừng tràn ra bốn phía mà thôi.
– Là hắn.
Lục Lâm Thiên sợ hãi than. Không chỉ có Lục Lâm Thiên, mà tất cả người của Phi Linh môn, Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Bạch Linh còn có Tiểu Long, Lục Tâm Đồng đều vô cùng kinh ngạc. Không ai nghĩ tới người đột nhiên ra tay ngăn cản cường giả Thiên Địa các này lại là lão giả ngây ngốc ở trong Phi Linh môn. Mà thực lực lão giả này không ngờ lại tới tình trạng khủng bố như vậy.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, lão giả áo xanh trên không trung cũng cẩn thận đánh giá lão giả áo xanh phía dưới. Nửa ngày sau mới kinh ngạc lên tiếng.
– Địa Linh vương. Vừa rồi ta nể mặt Thiên Địa các các ngươi cho nên mới không đánh chết ngươi, nhanh cút đi cho ta.
Ánh mắt lão giả áo lam nhìn lên không trung rồi lạnh nhạt nói với lão giả áo xanh.
– Là hắn, hóa ra là hắn.
Ánh mắt mấy người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Đông Vô Mệnh, còn có Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân run lên.
– Băng Mộc vương giả này là người phương nào?
Phía xa, ánh mắt thân ảnh già nua kia nhíu lại, lẩm bẩm nói.
– Sát Phá Quân, ngươi cũng quá tham lam a, nhiều bảo vật như vậy chẳng lẽ ngươi muốn nuốt một mình sao? Ngươi không sợ bị nghẹn chết sao? Muốn ta đi sợ rằng ngươi cũng không làm được.