Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1184: Đàm phán điều kiện (1)



Điều này khiến cho Lục Lâm Thiên thầm phì cười, sư phụ người này chính là rất hảo sĩ diện, đoán chừng thực lực của mấy tên sư đệ này không được mạnh cho lắm nên mới bị sư phụ đánh mắng như vậy.  

Trở lại căn phòng đã được bố trí tốt, sắc trời cũng đã hửng sáng, trong lòng Lục Lâm Thiên suy nghĩ một hồi, trong mắt loé qua lãnh ý, lần này Linh Vũ Giới không ngờ lại ra tay đánh lén, mình lần này không thể càng thêm đề phòng, mấy chuyện thế này chỉ cần có một lần là đủ rồi.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi điều tức hai canh giờ, sắc trời cũng đã sáng trắng, cảm giác được thương thế bên trong cơ thể, sợ là còn phải thêm chút thời gian nữa thì mới có thể khôi phục được.  

– Hô!  

Sau khi thở hắt ra một ngụm trọc khí bên trong cơ thể, Lục Lâm Thiên thu thập một phen, hôm nay còn phải tới thương nghị cùng với Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, liền lập tức rời khỏi phòng, đám người Đông Vô Mệnh, Bạch Linh và Quỷ Tiên Tử đã sớm đợi ở tiểu thính rồi.  

– Tiểu tử, hôm nay ta đi cùng với ngươi thế nào hả.  

Bên ngoài tiểu thính, Vân Tiếu Thiên lại khoác đấu bồng, tiếng nói vừa dứt thì đã đi vào bên trong tiểu thính, một đạo thần niệm truyền âm liền trực tiếp truyền vào trong tai của Lục Lâm Thiên:  

– Lâm Thiên, ta đưa ngươi đi!  

Lục Lâm Thiên hơi sững ra, nhạc phụ của mình lại muốn tới Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, vạn nhất mà bị người ta nhận ra thì hay rồi.  

– Yên tâm đi, người của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang hẳn là không nhận ra ta đâu, mấy lão gia hoả kia hẳn là cũng sẽ không đi ra sớm như vậy, không có việc gì.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên nghệch mặt ra, Vân Tiếu Thiên lại truyền âm vào trong tay của Lục Lâm Thiên lần nữa.  

– Phong Sát tiền bối muốn đi, đương nhiên là không thành vấn đề rồi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu đáp, nhưng trong lòng thì hoàn toàn câm nín, sợ là mình cũng không thể nào mở miệng cự tuyêt được.  

– Đa tạ Phong Sát tiền bối tối qua đã xuất thủ tương trợ.  

Hai người Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thi lễ nói với Vân Tiếu Thiên, kỳ danh của Phong Sát bọn họ cũng đã từng nghe nói qua một chút, đây là một vị cường giả tựa như thần long thấy đầu không thấy đuôi trong Cổ Vực, thực lực vô cùng cường hãn, không ngờ tối qua lại có thể gặp được, còn xuất thủ tương trợ cho Phi Linh Môn nữa.  

– Hai vị Thôi Hồn Độc Vương, Quỷ Tiên Tử không cần phải khách khí, ta cũng có chút quan hệ với tên tiểu tử Lục Lâm Thiên này, xuất thủ cứu hắn là do hắn may mắn, ta vừa lúc cũng ở ngay gần đó mà thôi.  

Vân Tiếu Thiên nói.  

Đám người Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử lập tức cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hai người đưa mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên, thật sự không hiểu tại sao Lục Lâm Thiên luôn có thể kết bạn với cường giả.  

Cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của mấy người Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử, Lục Lâm Thiên cũng không biết phải nói gì, thân phận của nhạc phụ mình lúc này vẫn là nên giữ bí mật thì hơn, cho nên ánh mắt loé lên, nói:  

– Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi, hôm nay phải bàn điều kiện cùng Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang nữa.  

Vẫn là bên trong một đình viện, lúc này các đại thế lực bên trong Cổ Vực đều đang ngồi đây, người ngồi trên cùng vẫn là người của tứ đại thế lực Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, bốn người Lữ Chính Cường, Công Tôn Hoá Nhai, Công Tôn Hoá Nhai và Đồng Quy Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc có chút biến hoá.  

Bên dưới chính là người của mấy sơn môn như Ma Tâm cốc, Bách Linh Tông, Thiên Âm Môn.  

– Lữ chưởng môn, Lục Lâm Thiên là con rể của ngươi, chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh, hắn bảo muốn bàn điều kiện quả là người si nói mộng, muốn chia đồ bên trong Huyền Thiên Bí Cảnh, Phi Linh Môn hắn có thực lực này hay sao?  

Bên trong đại điện, Đồng Quy Tinh nói với Lữ Chính Cường.  

– Đồng giáo chủ, mặc dù Lục Lâm Thiên là con rể của ta, nhưng chìa khoá Huyền Thiên Bí Cảnh này lại là đồ của Phi Linh Môn của hắn, không liên quan gì tới ta, hôm qua ta cũng đã dựa theo ý của các vị để nói chuyện với Lục Lâm Thiên rồi, mọi người cứ thương nghị cùng nhau đi đã, về phần Đồng giáo chủ có đồng ý hay không thì đó là chuyện của ngươi, không ai ép ngươi cả.  

Lữ Chính Cường cũng bất động thánh sắc đáp lời.  

– Tới trễ, xin chư vị chưởng môn thứ lỗi.  

Lữ Chính Cường vừa dứt lời thì bên ngoài điện lập tức truyền tới âm thanh của Lục Lâm Thiên, tiếp theo liền có mười mấy đạo thân ảnh chậm rãi bước vào bên trong đại điện.  

Lục Lâm Thiên bước nhanh vào, ánh mắt quét qua, nhìn mọi người đang có mặt bên trong đại điện, đối với mấy người này, Lục Lâm Thiên không thể không đánh giá lại lần nữa, hôm qua mình vừa mới nói trên người mình có một chiếc chìa khoá của Huyền Thiên Bí Cảnh, nhưng trong nháy mắt thì cả Vân Dương Tông lẫn Linh Vũ Giới đều biết, chứng tỏ nội gián bên trong mấy thế lực này không chỉ có một vài người, xem ra sau này phải càng thêm đề phòng mới được.  

Vân Tiếu Thiên đi ở bên cạnh Lục Lâm Thiên, đấu bồng che kín mặt, khí tức quanh thân không hề tiết ra ngoài, khí tức vững vàng, không nóng không lạnh, những cường giả khác của Vân Dương Tông thì ở lại đình viện kia chứ không có đi theo.  

– Lâm Thiên, ta nhận được tin, nói tối qua ngươi bị người của Linh Vũ Giới đánh lén, không sao chứ?  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, Lư Khâu Mỹ Vi lập tức mở miệng hỏi, mấy chuyện thế này đương nhiên là không thể qua mắt mạng lưới thông tin của Linh Thiên Môn rồi.  

– Tiểu tế không có việc gì, cũng may có Phong Sát tiền bối tới kịp, bằng không thì sợ là đã gặp phiền toái lớn rồi.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên quét qua chúng nhân có mặt trong đại sảnh rồi nói, cũng không biết được ai mới là người của Linh Vũ Giới, có lẽ không chỉ có một người.  

– Năm năm trước có lời đồn Phong Sát xuất hiện ở bình nguyên tây bắc, trong vòng một đêm gϊếŧ chết Tây Bắc Tam Vương, sau đó liền không thấy tăm hơi, không ngờ lại xuất hiện ở Thành Cự Giang này, lẽ nào Phong Sát đã gia nhập Phi Linh Môn rồi hay sao.  

Ánh mắt của Đồng Quy Tinh loé lên, ánh mắt cứ chuyển tới chuyển lui trên người Lục Lâm Thiên và Vân Tiếu Thiên.  

– Đồng giáo chủ, sao ngươi không nói ban đầu là ngươi đuổi theo ta ba ngày ba đêm ở bình nguyên tây bắc nhưng cũng không đuổi kịp đi.  

Vân Tiếu Thiên dưới lớp đấu bồng trầm giọng đáp, khẽ ngẩng đầu nói:  

– Về phần ta có gia nhập Phi Linh Môn hay không thì cũng không cần thiết, ta vốn cũng có chút quan hệ với Phi Linh Môn.  

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, nghe được khẩu khí này của nhạc phụ, không ngờ Đồng Quy Tinh và thân phận Phong Sát này của nhạc phụ đã từng âm thầm giao thủ qua với nhau.  

– Hôm qua ta có nghe nói, Phong Sát đại danh đỉnh đỉnh ra tay đánh cho người của Linh Vũ Giới phải bỏ chạy, không ngờ Phong Sát ngươi còn có chút quan hệ với Phi Linh Môn. Đúng là khiến ta cảm thấy hơi kinh ngạc.  

Ánh mắt của Lữ Chính Cường đã rơi vào trên người Vân Tiếu Thiên, có vẻ như đang cảm giác cái gì đó.