Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3831: Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Thế trận



- Duệ Kim Hồn Đao!  

Bản thể Lục Lâm Thiên xuất hiện sau lưng đại hồn anh, vung đao chém xuống, kim huyết sắc đao mang mang theo tiêu sát khí bàng bạc ầm ầm lướt qua giữa không trung.  

Xuy!  

Đao mang đi qua, không gian hóa thành tro tàn, chân khí tiêu sát sắc bén thẩm thấu hư không, hóa thành sóng gợn khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, thiên địa đều rung chuyển.  

- Két!  

Một đao bổ lên cự vĩ của Âm Phong, mở ra một khe hở thật lớn, nhưng chưa chặt đứt được, máu đen cuồn cuộn tràn ra.  

- Ngao!  

Âm Phong rít gào thảm thiết, cự vĩ cuồn cuộn, phá hủy phần lớn hư không, đồng thời hung hăng quất lên người Lục Lâm Thiên.  

Phốc!  

Lục Lâm Thiên phun máu tươi, thân hình bay ngược ra sau, liên tục đυ.ng nát từng phiến hư không.  

- Dám đả thương ta, ta muốn đem ngươi nghiền xương thành tro!  

Âm Phong hét lên giận dữ, thân hình khổng lồ lao về hướng Lục Lâm Thiên.  

- Nghiệt súc, hiện tại tới lượt ta!  

Tam Kỳ lão nhân trống rỗng xuất hiện, thiên địa năng lượng lặng yên hội tụ, chỉ tích tắc đã nổi lên dao động quỷ dị.  

- Chân khí thật đáng sợ!  

Âm Phong bỗng nhiên dừng lại, thân hình xoay quanh trên không, ánh mắt biến thành cực kỳ nghi hoặc, có dao động làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.  

Thân hình Tam Kỳ lão nhân biến thành cực kỳ trong suốt, cực kỳ hư ảo, quang ấn huyền ảo đánh xuống, cả hư không run lên.  

Trên hư không hiện lên vô số lưu quang, nhìn qua thật giống như lưu tinh vũ.  

Chỉ thoáng chốc thiên hôn địa ám, trên hư không tinh quang lấp lánh, thiên uy kinh người.  

Nhìn biến hóa xung quanh, không biết cảm nhận được điều gì, ánh mắt Âm Phong lộ xem ra kinh hãi, lớn tiếng rít gào:  

- Rốt cục ngươi muốn làm gì?  

Tam Kỳ lão nhân ngạo nghễ đạp không đứng lơ lửng, tuy chân khí uể oải nhưng lại dâng lên xu thế kình thiên không thể ma diệt, khóe môi cười lạnh nói:  

- Lúc trước không thể làm gì Xích Linh Liệt Hỏa, nhưng với ngươi thì chưa chắc không được, nhìn xem rốt cục là ngươi luyện hóa ta, hay ta cuối cùng có thể luyện hóa ngươi!  

Tam Kỳ lão nhân đánh ra thủ ấn cuối cùng:  

- Lấy linh hồn thể của ta làm trận nhãn, bố trí Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Thế trận, muốn phá trận, trừ phi ta chết!  

Dứt lời, thân hình Tam Kỳ lão nhân bay hướng thiên không, hư không đều run rẩy, vô số lưu quang phát sáng, ầm ầm tuôn xuống, như lưu tinh vũ.  

- Ngươi là tên điên, ta không thèm cắn nuốt ngươi!  

Âm Phong thật sự sợ hãi, cấp tốc thối lui, giờ khắc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh hoảng.  

Chỉ tiếc đã muộn, thân thể to lớn của hắn bị đọng lại giữa không trung, dưới lưu tinh vũ, chân trời xa xa nứt vụn từng khúc, hiển lộ quang quyển tối đen.  

Lục Lâm Thiên đang cuồng phun máu tươi, Tam Kỳ lão nhân lại truyền âm:  

- Tiểu tử, ta dùng linh hồn làm trận nhãn bố trí đại trận, nếu không phải ta chết thì nghiệt súc này vong, ta có sáu thành cơ hội thành công, nhưng dù vậy thời gian cũng không ngắn ngủi, ta ở trong này hẳn thật an toàn, ngươi không cần lo lắng, kế tiếp ta không thể tiếp tục đi cùng ngươi, hiện tại ta đưa ngươi rời khỏi đây, tự ngươi cẩn thận, nếu trong hai đại liên minh muốn ngươi gia nhập môn hạ, tự ngươi có thể lựa chọn, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn ta!  

Thanh âm Tam Kỳ lão nhân rơi xuống, không gian trước mặt Lục Lâm Thiên vặn vẹo, khí lưu phun trào.  

Oanh!  

Khi Lục Lâm Thiên phục hồi lại tinh thần, thân hình đã rơi xuống đất, hư không cuồn cuộn xung quanh đã hoàn toàn biến mất.  

- Đây là nơi nào?  

Lục Lâm Thiên nhìn quanh bốn phía, nơi này là một bãi cỏ, thiên địa năng lượng nồng đậm, nơi nơi phiêu đãng hương thơm ngát, kỳ hoa dị thảo, xa xa có không ít núi non.  

Lục Lâm Thiên hiện lại hình người, khóe môi đầm đìa máu tươi, giãy dụa đứng lên, nhìn nơi này thật giống như chốn đào nguyên.  

- Xuy!  

Đại hồn anh cũng bị bài xuất đi ra, quay về trong bản thể.  

- Đây là nơi nào?  

Lục Lâm Thiên đứng dậy nhìn xung quanh, không gian nơi đây như mộng như ảo, tựa như tiên cảnh, nơi nơi mây mù lượn lờ, thiên địa năng lượng ngưng tụ thành những áng mây, cơ hồ có thể cắn nuốt hấp thu.  

- Thiên địa năng lượng thật nồng đậm, đây rốt cục là địa phương nào?  

Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc, không gian này tựa hồ khác hẳn không gian khu vực Vạn Thế liệp tràng.  

- Xuy!  

Ngay lúc Lục Lâm Thiên còn đang nghi hoặc, chân khí hoang vu lạnh lẽo giáng xuống, rơi lên người hắn.  

Oanh!  

Lục Lâm Thiên vừa giãy dụa định đứng dậy lại bị đập rơi xuống đất.  

Một đóa hoa khổng lồ hơn trăm thước đặt trên người Lục Lâm Thiên, trong suốt trong sáng, toàn thân như bạch ngọc phiếm xanh biếc, hương thơm ngát vô cùng, tựa như hoa lan, phóng thích ra chân khí hoang vu lạnh lẽo.  

Nhưng chân khí hoang vu lạnh lẽo kia lại cực kỳ rối loạn, còn mang theo tia nhiệt ý.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên còn chưa kịp phản ứng, đóa hoa đã biến thành một thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp.  

Toàn thân nữ tử tản ra mùi hương thơm ngát, dáng người uốn lượn, bóng loáng như ngọc, lại không hề có mảnh vải che thân, lả lướt nảy nở, làn da như tuyết, trơn mịn như ngọc.  

Đôi mắt nàng chậm rãi mở ra, trong ánh mắt linh vận tràn đầy, mơ hồ mang theo tia khác thường.  

Chân khí hoang vu lạnh lẽo biến thành lửa nóng, khí chất băng sương lại bắt đầu lộ vẻ yêu mị.  

- Cô nương…  

Lục Lâm Thiên nhất thời sửng sốt, có chút không biết phải làm sao.  

- Xoạt!  

Huyền Tuyết Ngưng nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt lửa nóng, bàn tay xé mạnh trường bào của hắn, lập tức xé rách thành mảnh nhỏ lộ ra thân hình cường tráng.  

- Ta muốn…  

Môi son khẽ mở, thanh âm như thiên nhiên, thân thể lập tức dán sát vào người Lục Lâm Thiên.  

Chỉ nháy mắt trong cơ thể Lục Lâm Thiên cũng cuồn cuộn lửa nóng.  

- Cho ta, ta muốn…  

Thanh âm mờ ảo truyền ra, bạch lục mang nở rộ, gắt gao đem không gian xung quanh bao phủ bên trong, cả hư không vẻ xuân dạt dào, xuân sắc dạt dào…  

Sáng sớm, trong sơn mạch mở mang, có chút sương mù chưa tán đi, từ xa nhìn lại như mộng như huyễn.  

Bên trong dãy núi yên tĩnh, xung quanh lục ý mơn mởn.  

Bên trong một thâm cốc ngoài rừng rậm, ngọn núi liên miên, xung quanh sơn cốc hắc khí lan tràn, không một ngọn cỏ.  

Một thân ảnh xuất hiện ngoài thâm cốc, chậm rãi đi tới, cảnh giác nhìn chăm chú xung quanh, trên khuôn mặt tuấn lãng ôn hòa hiện lên vẻ âm trầm.  

- Lục Lâm Thiên, ta sẽ không bỏ qua ngươi, đừng để cho ta tìm được cơ hội!  

Thanh niên tuấn lãng tràn ngập hàn ý, mấy tháng trước nếu không phải hắn chạy nhanh thì hậu quả thê thảm, không nghĩ tới Phi Dương cùng Lưu Vân lại cũng không làm gì được Lục Lâm Thiên.  

Nhớ tới động tĩnh của Lục Lâm Thiên vô cùng khủng bố, khuôn mặt Hoài Linh Ngọc lại càng oán hận không thôi, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên cường hãn như vậy.  

- Kiệt kiệt, rốt cục có người tới đây, bổn long đang cần chất dinh dưỡng!  

Nhưng vào lúc này, một thanh âm âm lệ bỗng nhiên vang vọng, lập tức giữa không trung gió giục mây vần, một mảnh hôn ám, một thanh âm dâʍ ɭσạи mơ hồ truyền ra…  

Lục Lâm Thiên cảm giác mình dần dần ngủ say, vốn đã bị thương thế nghiêm trọng, khi hắn vừa khôi phục được một ít ý thức lập tức cảm giác nguyên lực đang cuồn cuộn lưu động trong cơ thể của mình, ít nhất ngoại thương đã không còn trở ngại, nhưng nội thương cũng có chút nghiêm trọng.