Lục Lâm Thiên ngẩng lên đáp, không biết lão Lữ Chính Cường này có ý gì, mục đích của chuyến đi này rốt cuộc là gì đây.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường, cuối cùng lại rơi xuống người Lục Tâm Đồng, Lục Tâm Đồng lúc nào cũng đi sát bên người Lục Lâm Thiên, Lữ Chính Cường không dò xét gì nhiều, một tiểu cô nương mà thôi, không có gì phải chú ý.
Lúc này Lữ Chính Cường cũng không xem cho thật kỹ, cộng thêm Lục Tâm Đồng cũng đã thu liễm khí tức, nếu như Lữ Chính Cường biết rõ thực lực của Lục Tâm Đồng thì phỏng chừng sẽ kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm luôn mất.
– Lục chưởng môn, chuyện xảy ra ở Quỷ Vũ Tông xem như nể mặt Linh Nhi, ta sẽ không so đo với ngươi.
Lữ Chính Cường nhìn Lục Lâm Thiên, nói:
– Chẳng lẽ ngươi không muốn mời ta vào Phi Linh Môn ngồi một lát sao?
– Mời Lữ chưởng môn, Lữ chưởng môn có thể tới Phi Linh Môn ta, chính là vinh hạnh cho Phi Linh Môn ta rồi.
Lục Lâm Thiên nói, lúc này Lữ Chính Cường đã đổi cách xưng hô với mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không nhìn thấu được Lữ Chính Cường này, xem ra Quỷ Tiên Tử và Lão Độc Vật đã nói đúng, người này không đơn giản chút nào.
– Tiểu thư, sao ngươi lại chạy tới Phi Linh Môn rồi, phu nhân rất lo lắng, lần sau đừng nên tiếp tục chạy loạn khắp nơi nữa.
Mọi người cùng nhau đi về phía cửa lớn của Phi Linh Môn, sau lưng, Vương trưởng lão bắt đầu hỏi han Lữ Tiểu Linh đủ thứ chuyện, cũng cẩn thận nhìn Lữ Tiểu Linh từ trên xuống dưới.
– Vương trưởng lão, ta không sao, ta chỉ đi ra ngoài chơi thôi….
– Tham kiến chưởng môn.
Trong Phi Linh Môn, một đám đệ tử xếp hàng hành lễ, dưới sự huấn luyện của Hoa Mãn Lâu, đám đệ tử lúc này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, ở trước mặt người ngoài cũng không khiến Phi Linh Môn bị mất mặt.
Đi vào trong Phi Linh Môn, ánh mắt của Lữ Chính Cường như có như không quét nhìn chung quanh, Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão thì đánh giá mọi thứ.
Sau lưng Lữ Chính Cường, bốn thanh niên Linh Suất kia thì thẳng lưng đi theo phía sau Lữ Chính Cường, ánh mắt không hề động một cái, loại tâm tâm cảnh thế này đã luyện đến cấp độ không thấp.
Bên trong đại điện của Phi Linh Môn, mọi người ngồi xuống ghế, đã sớm có đệ tử Phi Linh Môn bưng điểm tâm và trái cây lên, ánh mắt của Lữ Chính Cường vẫn mang theo vẻ hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Tiểu Long đang cuộn mình nằm trên vai của Lục Lâm Thiên, ngay từ khi còn ở ngoài cửa Phi Linh Môn thì ánh mắt của Lữ Chính Cường vẫn cứ dán lên nó.
– Cha, sao người lại tới đây tìm con?
Trong đại điện, Lữ Tiểu Linh ngồi bên cạnh Lữ Chính Cường, ôm lấy tay Lữ Chính Cường mà làm nũng.
– Con còn dám hỏi sao, đang yên đang lành liền chạy khỏi nhà, cha vừa lúc có chuyện ra ngoài, thuận đường nên tới tìm con đấy.
Lữ Chính Cường trừng con gái cưng một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Lục Lâm Thiên, nói:
– Lục chưởng môn, đa tạ Phi Linh Môn của ngươi đã chiếu cố Linh Nhi trong những ngày qua.
– Lữ chưởng môn khách khí rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Phi Linh Môn hẳn là vẫn còn cường giả khác nữa đúng không, không biết có thể mời ra đây ngồi để cho ta được gặp một chút, để biết vị cường giả còn lại đang ở trong Phi Linh Môn là ai hay không.
Ánh mắt của Lữ Chính Cường run lên, lập tức nhìn Lục Lâm Thiên và nói, vừa nãy khi còn cách Phi Linh Môn một quãnh, nhìn thấy yêu thú ở Phi Linh Môn đột phá thất giai khiến cho Lữ Chính Cường cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Trong lòng của Lục Lâm Thiên trầm xuống, không biết Lữ Chính Cường đang nói tới ai, lẽ nào hắn biết rõ sự tồn tại của Nam thúc hay sao, cái này đương nhiên là không thể nào rồi, chẳng lẽ hắn biết lần trước Phi Linh Môn có hai vị Vũ vương, cho rằng Dương trưởng lão của Vân Dương Tông cũng là người của Phi Linh Môn hay sao, hay là vừa rồi Bạch Linh đột phá, Lữ Chính Cường đã cảm nhận được khí tức của Bạch Linh.
– Lữ chưởng môn, trong môn còn một vị trưởng lão đang bế quan tu luyện, chỉ e không tiện ra gặp mặt.
Lục Lâm Thiên tuỳ tiện nói một câu, bởi vì Lục Lâm Thiên thật sự không biết người Lữ Chính Cường muốn nói tới là ai.
– Hoá ra là vậy, thế thì để lần sau đi.
Sắc mặt của Lữ Chính Cường không hề thay đổi, nhìn vào Lục Lâm Thiên nói:
– Lục chưởng môn tuổi hãy còn trẻ đã có thể phát triển Phi Linh Môn thành như hiện nay, quả là anh hùng xuất thiếu niên, nếu như ta đoán không sai, Lục chưởng môn theo Vân Dương Tông đúng không?
– Không sai, từ nhỏ ta đã theo Vũ trưởng lão của Vân Dương Tông.
Lục Lâm Thiên cũng không phủ nhận, chuyện này hiển nhiên là không thể nào gạt Lữ Chính Cường được, sau khi nghe lão độc vật nói Lữ Chính Cường này có chút xích mích với nhạc phụ Vân Tiếu Thiên của mình, Lục Lâm Thiên đã không thể không nhìn sắc mặt của Lữ Chính Cường thêm chút nữa.
– Trưởng lão Vũ Ngọc Tiền, nếu như ta nhớ không lầm thì…. Hắn là sư huynh của Vân Tiếu Thiên đúng không.
Lữ Chính Cường nói.
– Đúng vậy.
Lục Lâm Thiên nói.
– Có lời đồn, nói rằng Lục chưởng môn đã có hôn ước với con gái Vân Hồng Lăng của Vân Tiếu Thiên Vân Dương Môn, chuyện này có thật không?
Lữ Tiểu Linh lớn giọng hỏi, chuyện này nàng chưa nghe nói tới bao giờ.
Lời nói của Lữ Tiểu Linh khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người trong đại điện biến đổi, nhìn chằm chằm vế phía Lữ Tiểu Linh và Lục Lâm Thiên, ngay cả ánh mắt của Lữ Chính Cường cũng loé lên.
Lục Lâm Thiên nhấc mắt lên nhìn, tình cảm của Lữ Tiểu Linh dành cho mình, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng tự biết, trái tim non nớt của tiểu cô nương đơn thuần này đã hoàn toàn bị mình khuấy đảo. Nhưng mình đã có hôn ước, mà Lữ Tiểu Linh thì vẫn không biết.
Đối với Lữ Tiểu Linh, Lục Lâm Thiên vốn cũng không có cảm giác gì, nếu có thì chính là cảm giác hổ thẹn, bản thân mình liên tiếp lừa gạt tiểu cô nương này nhiều lần, đồng thời còn lừa lấy luôn cả Thiên Sí Tuyết Sư.
Nhưng gần đây, Lục Lâm Thiên phát hiện, có lẽ là tiểu cô nương này ở cạnh mình lâu rồi, trong lòng mình cũng có chút dao động, chỉ là mình đã có ba cô nàng Vô Song, Hồng Lăng và Cảnh Văn rồi.
– Ta đã sớm có hôn ước, ngươi chưa từng hỏi ta, chuyện thế này, đương nhiên ta tự động nói ra làm gì.
Lục Lâm Thiên nói với Lữ Tiểu Linh, loại chuyện thế, sớm hay muộn gì cũng phải nói với tiểu cô nương này, nếu tiểu cô nương này có hận mình thì Lục Lâm Thiên cũng đành chịu mà thôi.
– Ngươi….
Giống hệt với tưởng tượng của Lục Lâm Thiên, Lữ Tiểu Linh tức giận giẫm chân thật mạnh, hung hăng trợn mắt liếc Lục Lâm Thiên một cái, cuối cùng chạy ra khỏi đại điện.
– Tiểu thư.
Vương trưởng lão lập tức đuổi theo.
– Tiểu Linh tỷ, ngươi làm sao vậy.
Lục Tâm Đồng khẽ kêu lên một tiếng, nhìn thấy bộ dạng tức giận thở hồng hộc của Lữ Tiểu Linh thì cũng lập tức đuổi theo.
Lữ Chính Cường thì không có biểu hiện gì, chỉ nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói với Lưu trưởng lão ở phía sau:
– Lưu trưởng lão, các ngươi ra ngoài tránh mặt một lúc đi, ta muốn nói chuyện một mình với Lục Lâm Thiên.