Lục Lâm Thiên hỏi, một khi Bạch Linh có dự cảm vậy thì chứng minh nơi này cực kỳ không bình thường.
– Không biết.
Bạch Linh lắc đầu nói:
– Cụ thể ta cũng không cảm giác ra được cái gì, chỉ là trong lòng mơ hồ nghĩ tới, nơi này không giống như những nơi khác, yêu thú phụ cận càng lúc càng mạnh.
Bạch Linh nháy mắt hỏi, dường như nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Lâm Thiên khẽ lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết. Dù sao đi nữa đại điện Vụ Tinh này ba mươi năm mới mở ra một lần, về phần lai lịch của mấy bảo vật này có lẽ không có ai biết.
Bị Bạch Linh nhìn, trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi run lên. Ánh mắt kia của Bạch Linh giống như là một cái vực sâu khiến cho hắn không tự chủ mà rơi xuống.
– Từ bao giờ mà ngươi cũng trở nên như vậy rồi?
Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, thế nhưng trong mắt lại không có ý tứ trách cứ.
Mặt nước đang liên tục ba động, dường như đang có xu thế tăng cường. Dòng xoáy ở giữa bắt đầu nhanh hơn, gợn sóng lan tràn ra chung quanh.