Mà ở phía trước, Lục Lâm Thiên nhìn thấy một bức tường thành khổng lồ vô cùng lớn, cao vọt lên khỏi mặt nước, ước chừng mấy nghìn trượng, bên trên có bí văn mờ nhạt. Một cỗ khí tức viễn cỗ thê lương truyền ra khiến cho đám người Lục Lâm Thiên có cảm giác dường như đang nhìn thấy một đầu thiên thú đang phủ phục dưới đất vậy. Trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè xuống, trái tim muốn nhảy lên cũng khó.
Ánh mắt nhìn kỹ vào bức tường, không khó để nhận ra đây là một đại điện hình tháp. Trước mặt hắn chỉ là một bức tường mà thôi, đại điện này quá lớn, khí tức khiến cho người ta cảm thấy áp lực không gì sánh được. Dường như nó ở nơi này đã có hàng tỷ năm vậy.
Nơi này giống như mãi trường tồn, thâm trầm, khí tức cổ xưa thê lương từ nơi này tràn ngập ra khiến cho Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng đại điện này vô cùng bất phàm.
Lục Lâm Thiên, Bạch Linh nhìn nhau, không dám đi tới gần. Hai người không biết trong này liệu có nguy hiểm gì xuất hiện hay không.
Ầm ầm.
Ngay khi Lục Lâm Thiên không dám tiến lên. Trong cái sân rộng quỷ dị này đột nhiên rung động. Màn nước phía sau bắt đầu rung động theo, đại điện vốn không hề có động tĩnh gì đột nhiên truyền ra dao động rât nhỏ, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Lâm Thiên. Trên bức tường cao lớn kia, đám bí văn bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Một đạo lưu quang hiện lên mang theo tiếng nổ vang. Trong mắt Lục Lâm Thiên, bức tường cao mấy nghìn trượng trong nháy mắt xuất hiện một cửa đá mấy chục thước, bên trong có một thông đạo trắng xóa.
Ầm Ầm…
Lúc này, trước mặt Lữ Tiểu Linh, trên sân rộng trước mắt, đại điện khổng lồ kia bắt đầu run rẩy. Toàn bộ mặt đất bắt đầu lay động, sáu người lập tức đứng dậy. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bí văn trên đại điện khổng lồ không ngừng chớp động rồi có một cánh cửa đá to lớn hiện lên, một thông đạo trắng xóa xuất hiện trong mắt sáu người.
– Đại điện Vụ Tinh mở ra rồi.
Nhìn thấy màn này, trong lòng sáu người không khỏi run rẩy, thế nhưng cũng vô cùng nghi hoặc. Từ tin tức mọi người biết được, cần phải có mười người đồng thời tiến lên mới có thể tiến vào đại điện Vụ TInh, thế nhưng hiện tại mới có sáu người. Sao đại điện này đã mở ra rồi, điều này khiến cho mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Thế nhưng khi đại điện mở ra lập tức có từng đạo thân ảnh nhanh chóng đi vào, phóng qua thông đạo màu trắng kia. Dường như mọi người sợ đại cơ duyên bên trong sẽ bị người khác nhanh chân tới trước.
Mà Gia Cát Tử Vân kia cũng không đợi Lữ Tiểu Linh, nhanh chân dẫn đầu đám người tiến vào thông đạo.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lăng Thanh cũng hiện lên chút nghi hoặc. Ngay sau đó thân ảnh nhoáng lên rồi tiến vào trong thông đạo.
– Lão đại, chúng ta có đi vào không?
Trong thủy vực, thân thể to lớn của Tiểu Long lúc này vẫn không ngừng cảnh giác nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn vào thông đạo trắng xóa trước mắt lóe lên bất định.
– Phía sau đã không còn đường lui, chúng ta đi vào.
Lục Lâm Thiên cắn răng nói. Đường ở phía sau đã biến mất không thấy, lúc này ba mặt bị nước bao quanh, chỉ có một cái thông đạo trắng xóa trước mặt mà thôi.
Lục Lâm Thiên không phải là người qua quýt, cho dù mạo hiểm cũng không đơn giản mà tới. Lục Lâm Thiên quyết định như vậy là bởi vì trong lúc vô hình Lục Lâm Thiên cảm giác được có một cỗ khí tức quen thuộc với hắn. Trong đại điện này có một cỗ khí tức vô hình mà quen thuộc, thế nhưng khí tức này quá mức mờ ảo khiến cho Lục Lâm Thiên không thể nhớ ra.
Giống như là trên đường đi tới đây, mỗi người đều có một loại khí tức khác nhau. Lục Lâm Thiên nghĩ mãi cũng không phát hiện ra đây là khí tức của ai.
Cho nên, sau khi Lục Lâm Thiên xác định trong đại điện có khí tức quen thuộc với hắn, không biết hắn đã thấy khí tức này ở nơi nào, trong lúc nhất thời cũng không thể nhớ tới.
– Vào xem cũng tốt, ta có cảm giác nơi này có khí tức quen thuộc dường như đang kêu gọi ta.