Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng có chút hiếu kỳ. Nhẫn trữ vật cường giả Vũ Tôn a, không biết bên trong có những thứ gì.
– Coi như là bảo vật, đây là đan dược lục phẩm trung giai “Âm Dương Đan” các ngươi cầm đi, có thể tăng cường một ít tu vi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức xuất ra hai viên đan dược giao cho Hoa Mãn Lâu và Hoa Mãn Ngọc.
– Đa tạ chưởng môn.
Hai người Hoa Mãn Lâu Hoa Mãn Ngọc lập tức cảm tạ. Đan dược lục phẩm trung giai hai người không phải là không có. Thế nhưng đây là thứ chưởng môn cấp cho bọn họ.
Nếu nói trong các đường chủ và trưởng lão Phi Linh môn ai giàu nhất thì không thể nghi ngờ chính là huynh muội Hoa gia. Hai người khi trước từ Bách Thú Cốc chạy tới sơn mạch Vụ Hải cũng mang theo không ít tài phú, tài phú của một thế lực nhị lưu tuyệt đối không ít một chút nào.
Mà trong đám tài phú tích trữ bao nhiêu năm của Bách Thú Cốc đan dược lục phẩm trung giai tự nhiên cũng có, thế nhưng đan dược lục phẩm trung giai chưởng môn ban cho bọn họ lại không giống như vậy, đây chính là sự tin tưởng, thừa nhận hai người bọn họ.
– Có lẽ đám người kia cũng sắp tới, mau thu thập một chút, chúng ta đi trước.
Một lát sau mấy người đi ra khỏi sơn động. Ở trong không trung, quanh thân Bạch Linh tràn ngập quang mang chói mắt, trong tay đánh ra từng đạo thủ ấn, khi đạo thủ ấn cuối cùng được kết, trong miệng Bạch Linh quát lên một tiếng:
– Phong.
Thanh âm của Bạch Linh vừa dứt, chỉ thấy lúc này có một đạo quang trụ màu trắng vô cùng lớn đột nhiên bắn ra. Không gian trống rỗng chung quanh trong nháy mắt có năng lượng ba động. Rồi một quang trụ màu trắng nhanh chóng hóa thành một đạo cấm chế bằng năng lượng màu trắng vô hình, ngưng kết trên ngọn núi.
Sưu Sưu.
Trên ngọn núi lúc này đã khôi phục bộ dáng như trước đây, người bình thường căn bản không nhìn ra biến hóa. Từng đợt năng lượng nổi lên ba động khiến cho sóng gợn trong không gian trực tiếp khuếch tán.
- Để đối phó mà thôi, nếu cường giả tới đây hẳn là không khó nhìn ra đây là cấm chế do yêu thú bố trí.
Thân ảnh xinh đẹp của Bạch Linh đáp xuống bên người Lục Lâm Thiên, sắc mặt có chút tái nhợt, dường như vừa rồi bố trí đạo cấm chế này khiến cho nàng tiêu hao không ít.
– Dù sao đi nữa cũng chưa từng có cường giả tới đây nghiên cứu qua cho nên là ai bố trí cũng không quan trọng, quan trọng là Phi Linh môn chúng ta không đi vào.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
– Tham kiến chưởng môn, tham kiến Độc Long cung phụng.
Mấy người Lục Lâm Thiên đi ra. Lúc này chúng đệ tử nhanh chóng hành lễ, đối với việc mấy người chưởng môn đi vào trong sơn cốc mấy ngày bọn họ không dám hỏi nhiều, ngay cả Đới Trường An cũng vậy.
– Người ở đây quả thực càng ngày càng nhiều.
Tâm thần Lục Lâm Thiên tỏa ra, lúc này bốn phía quả thực có không ít người, đều là thế lực tam lưu và tán tu.
– Lục chưởng môn, chúng ta đánh chết người của Thanh Phong môn, không biết có dẫn tới Thanh Phong môn trả thù hay không.
Đới Trường An đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói. Lúc đánh chết hai ngàn người của Thanh Phong môn trong lòng hắn vô cùng hả giận. Thế nhưng mấy ngày vừa qua trong lòng hắn không khỏi lo lắng Thanh Phong môn sẽ trả thù. Thực lực của Quỷ Vũ Tông hiện tại không thể chống lại Thanh Phong môn.
– Đới tông chủ cứ yên tâm đi, tới lúc đó nếu như đám người Thanh Phong môn dám tới thì Phi Linh môn ta nhất định sẽ cùng một trận tuyến với Quỷ Vũ Tông.
Lục Lâm Thiên nói.
– Vậy thì đa tạ Lục chưởng môn.
Đới Trường An có chút vui vẻ nói. Có những lời này của Lục Lâm Thiên hắn cũng yên tâm hơn không ít.
– Ồ, không thiếu Vũ Suất có mặt.
Thiên Độc Yêu Long nhìn phía trước. Lúc này phía chân trời có vô số yêu thú khổng lồ đang vỗ cánh bay tới.