Hai người Trần Ngọc Đông, Vương Xán nhiên nhanh chóng đi về phía trước. Vốn ý định ban đầu của bọn chúng là vậy, lúc này thấy Đới Trường An không phản đối tự nhiên trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Dưới sự dẫn dắt của Đới Trường An, không ít đệ tử của Bảo Đài môn và Nam Hải môn lúc này cũng tiến vào bên trong sơn cốc. Khi Vương Xán Nhiên và Trần Ngọc Đông nhìn thấy Lục Lâm Thiên ở phía sau cũng khẽ gật đầu nói:
– Hóa ra là Lục chưởng môn cũng ở đây, quả thực so với chúng ta còn nhanh hơn a.
– Ân.
Đối mặt với hai người này, Lục Lâm Thiên chỉ khẽ đáp một tiếng, cũng không thèm để ý tới. Khi trước hai người này trong sơn mạch Vụ Hải cũng đối với hắn như vậy, mà hiện tại Bảo Đài môn và Nam Hải môn Lục Lâm Thiên cũng không để vào trong lòng.
Hai người Trần Ngọc Đông Vương Xán Nhiên nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lục Lâm Thiên trong lòng có chút không vui, thế nhưng cũng phải chịu đựng, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa rồi đi cùng với Đới Trường An vào trong sơn cốc.
Hoa Mãn Ngọc tới bên người Lục Lâm Thiên, đôi mắt xinh đẹp trầm xuống khẽ nói nhỏ bên tai Lục Lâm Thiên.
– Ta biết rồi.
Lục Lâm Thiên đáp. Người của Thiên Tinh tông tuy rằng Lục Lâm Thiên không nhận ra, thế nhưng hắn lại nhận ra Tất Phương Sơn này.
– Các người rốt cuộc là người phương nào, nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể xông loạn. Tốt nhất là nên tránh ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Hoàng Phủ Kỳ Tùng tiến lên nói với đám người vừa tới. Cảm nhận thực lực đối phương, tuy rằng biết mấy người tới là người bất phàm, không phải là người bình thường, thế nhưng lúc này có chưởng môn ở đây, tự nhiên hắn sẽ không e ngại.