Thân thể Lục Lâm Thiên lúc này cũng bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, so với Phụng Tiên Hành kia còn bị đẩy lùi sâu hơn. Chân khí trong cơ thể nhộn nhạo, thế nhưng có cơ thể cường hãn cho nên cũng không có gì đáng ngại.
Đỉnh núi bắt đầu nứt nẻ, mặt đất nổ tung khiến cho không ít người bị lan tới tức giận. Mấy người của Tầm Vũ động, Huyền Nguyên cốc và mấy Vũ Tướng trong Lan Lăng sơn trang bị thương nặng lúc này cũng chỉ có thể cảm thán mình không may. Thế nhưng ánh mắt oán hận không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Lâm Thiên và Phụng Tiên Hành, đều là do hai người này tạo thành.
Lúc này có không ít người oán hận nhìn Lục Lâm Thiên và Phụng Tiên Hành. Đồng thời đối với Lục Lâm Thiên cũng vô cùng kinh ngạc. Từ khí tức trong chưởng ấn dường như Lục Lâm Thiên chỉ có thực lực Vũ Suất nhị trọng, thế nhưng không ngờ lại có thể chống lại Phụng Tiên Hành mà không rơi vào hạ phong, quả thực là bất phàm.
– Lão đại, có cần giết hắn hay không.
Tiểu Long ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nó vẫn bám ở trên vai Lục Lâm Thiên, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, dường như vô cùng tức giận.
Ánh mắt Hà Dược Đông đảo qua Đới Trường An, cũng không để vào trong mắt.
– Cấm chế vẫn không thể mở ra, ta đã tìm đủ mọi cách. Hơn nữa lại có đám người Thanh Phong môn không ngừng quấy rầy, hiện tại có Hà trưởng lão tới đây ta cũng an tâm rồi.
Đới Trường An nói.
– Nực cười, đây chính là địa bàn của Thanh Phong môn ta. Quỷ Vũ Tông các ngươi cường đoạt địa bàn của THanh Phong môn ta, hôm nay các ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng.