Lục Tâm Đồng nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Lâm Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, ước ao không ngừng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Trong lúc tu luyện thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy buồn chán. Tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng và Huyễn Ảnh Thanh Dực cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được. Chỉ là cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.
Coi như là tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng lúc này đối với Lục Lâm Thiên mà nói, cũng không có độ khó khi tu luyện quá lớn, hoàn toàn chỉ cần thời gian luyện tập.
Hai mươi ngày sau, tại một đình viện tinh xảo trong đám kiến trúc liên miên, Lữ Chính Cường đặt tay vào một ngọc giản, sắc mặt biến hóa bất định. Một lát sau không nhịn được mà cười ha hả.
– Mẫu thân, cha đã nói Lâm Thiên không phải loại người như vậy. Kỳ thực con cũng biết hắn lừa gạt con, thế nhưng con biết hắn không phải là người như vậy.
Nhìn Lữ Tiểu Linh, phụ nhân khẽ thở dài nói.
– Nha đầu ngốc này, thực sự sợ con rồi. Hơn nữa ngay cả cha con cũng không phân biệt nặng nhẹ. Ài.
– Mẫu thân cũng không nói đồng ý. Thế nhưng phụ tử hai người đều tâng bốc tiểu tử kia, mẫu thân cũng chưa từng gặp mặt. Muốn Mẫu thân không phản đối cũng được, trên Hoa Đào yến nếu như tiểu tử có thể qua bốn quan của mẫu thân thì mẫu thân sẽ không phản đối. Nếu như không qua vậy thì cũng đừng trách mẫu thân.
Phụ nhân nói.
– Mẫu thân, vượt bốn quan của người sao có khả năng a. Người cố ý làm khó dễ hắn.
Lữ Tiểu Linh cả kinh nói.
– Yên tâm, mẫu thân sẽ không làm khó dễ hắn. Mẫu thân đã phát ra tin tức, trên Hoa Đào yến năm nay nếu như có vị thanh niên tài tuấn nào có thể thông qua bốn quan mẫu thân liền đem nữ nhi gả cho người đó. Nhiều người như vậy sao mẫu thân lại làm khó hắn được cơ chứ.
Phụ nhân mỉm cười nói.
– Mỹ Vi, nàng phát ra tin tức lúc nào? Sao ta lại không biết?