Dinh Thự Rubik

Chương 23: 1.23 Hiện Thực



Khi Cung Trúc tỉnh dậy, Cố Vân, Cố Hạ và những người bạn khác đều đang vây quanh cô.

Cô mở to mắt, ngơ ngác hỏi: "Chị là ai?" Sau đó cô nghi ngờ hỏi, "Tôi là ai?"

Bác sĩ kiểm tra, không phát hiện đầu cô có vấn đề gì, nhưng Cung Trúc đã mất hết ký ức, như thể ai đó đã xóa sạch mọi thứ trong tâm trí cô.

Sau nhiều lần kiểm tra tại bệnh viện, Cung Trúc vẫn không tìm được hồi ức, nhưng cô vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường, vẫn như mọi sinh viên năm ba đến lớp mỗi ngày và làm những công việc lặt vặt trong kỳ nghỉ.

Tốt nghiệp đại học, Cung Trúc vào làm việc cho một đài truyền hình, và nhiệm vụ hằng ngày là chạy đi thu thập tin tức khắp nơi.

Ba năm sau, cô đến với Cố Hạ, người luôn quan tâm chăm sóc cô.

Đêm trước đám cưới.


Cung Trúc mở cửa, nghi ngờ hỏi: "Hình như tôi không có đặt giao hàng gì thì phải."

Nhân viên chuyển phát đứng trước cửa lau mồ hôi, nói: "Đây là dịch vụ chuyển phát cao cấp nhất của công ty chúng tôi, người gửi đã đặt lịch mấy năm trước, hôm nay mới giao."

"Kỳ lạ thật."

Cung Trúc nhận lấy, mờ mịt mở ra.

"Nhẫn kim cương mười cara!" Cô đeo nhẫn kim cương, vui vẻ chạy đi tìm Cố Hạ, "Cố Hạ, anh đúng là biết làm mấy trò lãng mạn đấy."

Cố Hạ nhìn chiếc nhẫn kim cương ấy với vẻ mặt phức tạp, khẽ cười.


"Ừ, thích không?"

Cung Trúc gật đầu lia lịa.

Rõ ràng cô đang cười, nhưng không biết vì sao vô số giọt nước mắt lại trào ra, cô lau đi, nước mắt lại như không thể ngừng chảy, thấm ướt cả vạt áo.

"Xin lỗi." Cô thổn thức, "Em rất hạnh phúc, thật kỳ lạ, sao em lại hạnh phúc đến như vậy?"

Rất hạnh phúc, như thể cả trái tim trống rỗng.

Trong lúc sững sờ, cô hình như nghe ai đó đang gọi mình: "Vị hôn thê."

Rõ ràng chiếc nhẫn kim cương này là thứ cô thích nhất, nhưng trong cuộc đời này, mỗi lần Cung Trúc nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, cô đều sẽ khóc.

Sợ cô khóc nhiều hại mắt, Cố Hạ hết cách, chỉ đành cất chiếc nhẫn kim cương đi.

Chiếc nhẫn kim cương được giấu ở kệ trên cùng của tủ sách, lặng lẽ gom bụi trong phòng làm việc.