Dinh Thự Rubik

Chương 59: 4.12



Cuối cùng cũng đến ngày thi cao đẳng, tôi dũng cảm bước vào phòng thi, dù khoảng thời gian này đã chăm chỉ ôn tập nhưng khi nhìn thấy đề, tôi vẫn cảm thấy bất lực.

Những con số trước mặt cứ xoay tròn như chong chóng.

Tôi nhìn mà buồn nôn, tay chân lạnh cóng, cố gắng vực dậy tinh thần, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của mẹ.

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi: "Từ Tân Tân, con không được làm mẹ thất vọng. Từ Tân Tân, con là tất cả hy vọng của mẹ. Từ Tân Tân, thành tựu cả đời này của mẹ là con, đừng để người ta coi thường mẹ."

Tôi rất sợ, muốn bỏ chạy, nhưng vừa cử động lại ngã khỏi ghế.

Ngay sau đó trời đất đảo lộn, tia sáng cuối cùng biến mất.

Tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Mẹ ngồi bên giường thẫn thờ nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì. Vừa nghe tiếng động, bà lập tức quay đầu, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi.

Tôi không khỏi nghi ngờ rằng bà muốn giết tôi.

Bà dùng ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm rất lâu, lâu đến mức tôi ước gì mình có thể chết ngay tại chỗ.


Tôi rút cây kim trên mu bàn tay, vùng vẫy ra khỏi giường, quỳ xuống trước mặt bà, ôm chân bà, van xin.

"Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng nhịn nữa, mẹ mắng con, đánh con đều được. Mẹ, xin lỗi."

Bà vẫn không quan tâm tôi, tôi liên tục dập đầu, cái nào cũng mạnh.

Tôi sợ.

Không phải sợ bà sẽ làm gì tôi.

Tôi sợ bà tự hại chính mình.

Tôi thật sự không muốn mất đi bà.

Tôi có thể giải thích, tôi có thể nhượng bộ, thậm chí vứt bỏ tôn nghiêm.

Việc đi đến nước này tôi cuối cùng cũng hiểu tôi không thay đổi được bà, điều duy nhất tôi có thể thay đổi chỉ có bản thân tôi.

Mẹ tôi bàng hoàng như mới hoàn hồn, bà đột nhiên lao tới nhấc tôi lên, sức lực mạnh đến nỗi làm tôi đau điếng.


"Con như vậy bảo mẹ sống thế nào đây? Mẹ nào còn mặt mũi để sống hả?"

Giọng nói khàn khàn như bị ép ra khỏi cổ họng.

Tôi khóc lớn, ôm chặt mẹ: "Mẹ, sống được, sống được mà, mẹ đừng như vậy, con sợ lắm."

"Mẹ cứ tưởng mẹ và bố con không cãi nhau sẽ giúp con thoải mái, nhưng tại sao vẫn ảnh hưởng đến con nhiều như vậy, chẳng lẽ mẹ ép con quá hay sao? Mẹ rốt cuộc đã làm sai điều gì?" Mẹ cuối cùng cũng bật khóc, "Từ Tân Tân, mẹ rốt cuộc đã làm sai cái gì? Mọi người tại sao đều đối xử với mẹ như vậy?"

"Mẹ không làm sai gì cả, mẹ chỉ quên yêu bản thân mình thôi."

Tôi không dám để cảm xúc chi phối hoàn toàn, cố giữ cảnh giác, gằn từng chữ.

Động tĩnh quá lớn, phòng bệnh của chúng tôi thu hút nhiều người đến xem.

Tôi khẩn cầu nhìn họ, muốn họ giải tán, đừng tăng thêm áp lực cho chúng tôi nữa.

Tuyệt vọng thay bọn họ không quan tâm, còn cho kiến nghị.

Tôi còn nhìn thấy người phụ nữ bố tôi ôm ấp lần trước trong đám đông.

Tuy cô ta đứng trong góc không nói câu gì, thậm chí không có chút cảm xúc nhưng tôi vẫn vẫn có cảm giác có ai đó đang lăng trì linh hồn cả tôi.

Tôi không dám nói gì, một mình chịu đựng.

May mắn là y tá tới giải cứu đám đông, cứu lấy sự tự tôn đang trên bờ vực sụp đổ của mẹ con chúng tôi.