Ngày đầu tiên của ngày tận thế.
Bạn trai biến thành tang thi, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy thông qua mắt mèo.
Bốn mắt hướng về nhau.
Anh nhe răng cười với tôi, sau đó quay lưng.
Anh không bỏ đi mà vẫn canh giữ ngoài cửa, mỗi khi có tang thi đi qua sẽ giơ nắm đấm lên.
Hai chúng tôi thuê chung một căn hộ.
Có một phòng ngủ và một phòng khách.
Bên ngoài là dãy hành lang hẹp, xung quanh có rất nhiều người cùng sinh sống.
Khi virus tang thi bùng phát, rất nhiều người trong căn hộ đã nhiệm bệnh, có người bị người bên cạnh cắn cổ ngay cả khi họ đang ngủ, không kịp có phản ứng.
Hiện tại, cách duy nhất để tôi nhìn thấy Mạc Ngôn chính là thông qua mắt mèo nhỏ này.
Vô số lần nhìn ra ngoài đều là bóng lưng anh, không hề thấy anh qua đầu, cứ như đã trở thành một tác phẩm điêu khắc không biết mệt mỏi.
"Mặc Ngôn!"
"Này, Mặc Ngôn!"
Xung quanh hình như không còn tang thi nữa, tôi nhìn anh chằm chằm.
Quay lại rồi!
Anh ấy quay lại rồi!
Anh từ từ quay lại, nhìn tôi với đôi đồng tử nhợt nhạt qua mắt mèo.
"Anh còn nhớ em không?"
"Em là bà xã của anh, anh ở đây để bảo vệ em."
Giọng tôi lớn hơn một chút, đột nhiên có tang thi lao tới, Mạc Ngôn lập tức túm lấy hắn đập mạnh vào tường.
Ầm!
Đầu tên kia trực tiếp bị đập nát.
Tôi chỉ kịp nghe hắn nói một câu "chết tiệt", thế giới của tang thi quá hung ác tàn bạo mà!
Trước đây Mạc Ngôn là một chàng trai rất tốt, vừa hiền lành vừa tốt bụng, bây giờ gặp ai anh cũng đánh gục.
"Ông xã, anh tuyệt quá!"
"Đám tang thi kia không phải đối thủ của anh, anh tuyệt thật!"
Nịnh nọt vẫn là điều cần thiết.
Ngay khi anh buông tay, tang thi trượt xuống đất, anh nhìn thẳng vào mắt mèo.
Dù cách nhau một cách cửa, tôi vẫn có thể cảm nhận anh muốn cắn tôi.