Đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn tôi.
Tuy anh không nói gì, nhưng sự thấu hiểu nhiều năm nói cho tôi biết anh sẽ không đi.
Anh chỉ đi xử lý đám tang thi mà thôi.
Tôi ở trong nhà đợi đến khi mặt trời lặn.
Cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động.
Ổ khóa đang xoay.
Cửa mở.
Anh bước vào, lần đầu đứng trước mặt tôi.
Không có cây rìu trong tay, anh đi tắm, thay một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
"Anh đừng một mình đi tắm mà không dẫn em theo!"
Ngày xưa chúng tôi luôn tắm cùng nhau, còn hứa hẹn sẽ tắm chung cả đời.
Kết quả đến lúc tận thế, sau khi biến thành tang thi anh liền như kỳ thị không dẫn tôi đi cùng nữa.
Tôi không thể không lo liệu có khả năng anh tìm được đề tài chung với nữ tang thi khác, sau đó chán ghét vứt bỏ tôi không.
Lúc này anh chỉ trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt đỏ rực nhưng không còn hung hăng như muốn cắn tôi nữa.
Tôi ngước mắt nhìn trộm, anh đột nhiên xoay người đi về phía cửa.
"Ông xã!"
Nghe tôi gọi, anh dừng một chút, quay đầu nhìn tôi rồi lại bỏ ra ngoài.
Ngay tại cửa.
Cửa không đóng, anh nhìn tôi, chậm rãi giơ tay quơ quơ.
Như ma nữ hiện hình.
Giờ phút này chỉ còn thiếu một câu "Tôi chết thật thê thảm..."
Nếu là người khác, tôi chắc chắn đã sợ đến mức tè ra quần, lao ra đóng cửa lại, sau đó run cầm cập trốn trong chăn.
Nhưng người vẫy tay là Mặc Ngôn, tôi chẳng những không sợ, ngược lại còn có chút chờ mong, vì thế liền chạy tới.
Từ lúc tận thế, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi tầng một, mùi xác chết thối rữa đã xộc thẳng vào mũi.
Tôi suýt thì nghẹt thở.
Trong tầm mắt, dưới đất có không dưới mười tang thi đứt lìa không còn nguyện vẹn.
Tất cả đều do Mặc Ngôn chặt.
Dù tôi có ngốc đến đâu cũng hiểu được anh chặt chém ở đây cả ngày là để mở đường cho tôi.
Có lẽ vì tôi muốn biến thành tang thi để đi chơi đi tắm cùng anh, nên anh muốn chứng minh cho tôi thấy dù không biến thành tang thi, tôi cũng có thể sánh vai cùng anh.
Năm đó cũng như vậy.
Tôi nói mình ghen tị với những cô gái có buổi lễ tỏ tình hoàn hảo.
Anh liền cầm hoa đứng trước tòa ký túc xá, đứng giữa hình trái tim được bao quanh bởi những ngọn nến, gọi tên tôi, còn quỳ một chân trước mặt tôi, ngỏ lời muốn tôi trở thành bạn gái.
Trước mắt có một chiếc ô tô.
Anh dừng lại, ra hiệu bảo tôi lên xe.
May mà thời đại học tôi đã lấy bằng lái, cho dù chỉ là kung fu mèo ba chân nhưng cũng đủ để sử dụng trong thời tận thế này.
Mặc Ngôn ngồi ở ghế phụ chỉ đường.
Tôi lái xe theo hướng anh chỉ, cuối cùng dừng trước một tòa biệt thự.
Cổng lớn rộng mở.
Bên trong cực kỳ xa hoa.
Quan trọng nhất là nước ở đây không ngừng chảy, cũng không nhiễm máu đen.
Tôi mở vòi nước, khoảnh khắc nhìn thấy dòng nước trong vắt, sống mũi chua xót, tôi cảm động đến mức suýt chút khóc thành tiếng.
Mặc Ngôn nhìn tôi, chỉ về hướng phòng tắm.
Tôi biết anh muốn nói anh tắm ở đó, mùi sữa tắm ở đây cũng chính là mùi trên người anh.