Dính Vào Hào Môn

Chương 75: Em mãi xuất hiện trong mắt anh



Hải Ninh điên cuồng lái xe trong vô định, đầu óc cô trống rỗng không biết phải đi đâu, chạy một hồi cô đến biển lúc nào không hay.

Bãi biển vắng tanh không một bóng người, là một nơi lý tưởng để cô có thể giải tỏa nỗi buồn bực đang đè nén trong lòng lúc này.

Cô chạy thẳng ra bờ biển, gió lớn làm tóc cô bay phấp phới, âm thanh sóng vỗ cuồng cuồng cũng dâng trào như lòng cô.

"Aaaaaa, Đình Dương anh là một tên khốn kiếp, tôi đã lấy phải một tên khốn, tôi ghét anh, cũng ghét bản thân mình. Ai đó hãy kéo tôi ra khỏi vũng lầy này đi, tôi mệt lắm rồi… tôi không còn sức tiếp nhận nữa…"

Âm thanh khí thế ban đầu càng lúc càng giảm dần.

Cô ngã quỵ xuống nền cát mịn, cô vừa giải phóng hết những lời nói mắc kẹt trong đầu, đồng thời những giọt nước mắt, khuôn mặt nhăn níu mếu máo cũng theo đó mà bộc phát.

Cô đập tay vào ngực mình liên tục để cho cái thứ khó chịu gì đó đang mặc kẹt trong lòng ngực tan biến đi.

Nước mắt giàn giụa, cô nấc lên từng đợt, cũng thật may xung quanh không có ai cô mới thoải mái mà giải tỏa hết.

Cô ngồi đó khoảng chừng đến vài tiếng, hoàng hôn trên biển buông xuống thật đẹp, nước mắt trên khuôn mặt đã khô dần, cô đang rất an tĩnh ngắm nhìn hoàng hôn, tâm trạng cũng đã bình tĩnh trở lại.

Trước đó cô đã bị lời nói của anh đả kích đến không thể bình tĩnh.

Phải, câu nào anh nói ra cũng đều chọc ngoáy vào tim cô một cách dã man, mục đích của anh là làm cô căm ghét, cuối cùng là ly hôn.

Phải có một lý do nào đó sâu hơn, anh nói Lục Diễm đã có thai với anh, vậy từ khi nào, bọn họ bên nào từ khi nào chứ, trước khi anh bị hôn mê, khoảng thời gian đó là Đình Hiên bị bắt cóc, vậy anh qua lại với cô ta từ khoản thời gian đó sao?

Bây giờ Hải Ninh nghĩ lại, cô thấy nhiều điểm anh nói ra thật vô lý.

Cô và anh đã từng trải qua những thứ còn kinh khủng hơn nhiều, tất cả đều có thể vượt qua nhưng sao… bây giờ lại không.

Ánh mắt cô buồn bã hướng về những vầng sáng đỏ trước mặt, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ "Mình phải kiểm chứng lại một lần nữa, nếu thật sự anh ấy đã thay đổi thì khi ly hôn mình cũng không còn gì luyến tiếc, sẽ… triệt để chấm dứt."

Cô đứng dậy, khôi phục gương mặt như không có gì xảy ra, bước lên xe và chạy về thành phố.

Tối đến, thành phố đã lên đèn, Hải Ninh ngồi trong ô tô lặng nhìn qua cửa kính và quan sát.

Lục Diễm khoác tay Đình Dương âu yếm đi ra khỏi một nhà hàng, đã đến lúc, cô bước vội xuống xe, đi đến gần trước mặt họ.

Lục Diễm không còn kiêng dè, cô ta vẫn công khai khoác tay anh như vậy, khi thấy cô bước đến cô ta còn quấn chặt hơn, cô ta hậm hực, nghiến răng nói "Chị ta lại đến đây làm gì? Hừ."

Đình Dương đứng đối diện, mặt đối mặt nhìn cô chằm chằm nhưng không biết nói gì, còn cô lại cảm thấy khó chịu khi nhìn một đôi nam nữ đang thể hiện tình tứ trước mặt mình, người đó lại còn là người đàn ông mà cô yêu, là chồng hiện tại của cô.

Hai người dù sao vẫn chưa ly hôn, anh như vậy là không chừa cho cô chút mặt mũi nào.

"Anh nghĩ, những gì nên nói thì lúc chiều anh đã nói hết rồi, em…"

Đình Dương vừa lên tiếng, anh chưa nói hết câu, Lục Diễm chưa kịp hả hê thì cô lại đột nhiên quay sang hướng khác bỏ đi.

Cả hai người họ đều không hiểu, cô làm vậy là có ý gì, anh tròn mắt nhìn theo hướng cô đi.

Bất thình lình, một tiếng còi xe bóp inh ỏi làm anh giật mình.

Một ánh đèn pha chiếu thẳng vào người Hải Ninh, anh hét lên "Em đang làm gì vậy, mau quay lại…"

Cô đứng giữa đường mặc cho chiếc xe càng lúc càng tới gần, cô quay mặt về phía anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng, chân không nhúc nhích.

Ánh đèn chiếu thẳng càng nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô, Đình Dương hốt hoảng hất tay Lục Diễm ra làm cô ta mất đã ngã ngửa về sau.

Anh không quan tâm đến cô ta, chỉ nghĩ đến người con gái đang cố làm điều ngu ngốc trước mặt mình mà lao như điên tới.

Chỉ một giây, chỉ một giây nữa là cô gặp nguy rồi, anh đã kéo kịp cô vào lề đường, cả hai cùng nhau lăn mấy vòng khi chiếc xe lớn vụt qua.

"Hải Ninh, em không sao chứ? Em nói gì đi, Hải Ninh."

Đình Dương vừa ngã xuống, chưa kịp cảm nhận đau đớn từ cú ngã vừa rồi anh đã vội xem cô, anh gần như đã khóc.

"Em đồng ý."

Đình Dương ngẩng người ra, không biết vừa rồi anh có nghe nhầm không.

Chưa kịp định thần lại, Hải Ninh đã quay qua với khóe miệng cười rất nhẹ, cô nói lại "Em nói, em đồng ý… ly hôn."

Nói xong cô đứng dậy và đi mất, Đình Dương vẫn thẫn thờ, cuối cùng thì… cô cũng nói ra được rồi. Đó là kết quả mà anh muốn mà, sau anh lại… thấy đau đến như vậy.



Vài ngày sau, tại phiên tòa, thậm chí Hải Ninh còn không thèm nhìn mặt anh, người ta ly hôn thì mất vài tháng, còn cô ly hôn chỉ trong vài ngày, cuộc sống của cô thật giống như một trò chơi đã có sắp đặt trước.

Phiên tòa vừa kết thúc, cô đã nhanh chóng rời đi, Đình Dương muốn nhìn thấy cô một lần cuối cũng không thể.

Cả căn phòng chỉ còn mình anh ở lại, anh ngồi lặng người cười nhạt "Như vậy cũng tốt, rồi em sẽ sớm quên anh đi."

Từ đằng xa, vẫn có một bóng người đứng thầm nhìn anh, cô đưa tay lên che miệng, ngăn chặn những tiếng nấc.

"Cô Hải Ninh, tôi đã làm trái lời của chủ tịch, đã nói cho cô biết, người anh ấy cần nhất lúc này chính là cô, nhưng anh ấy lại phải đẩy cô ra như vậy có nghĩa anh ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Tôi muốn mình có thể làm điều gì đó, để anh ấy dù có thế nào cũng không thấy hối tiếc."

"Tôi hiểu mà, cảm ơn anh rất nhiều, Mặc Nghiêm."

Vài ngày tiếp theo, Đình Dương bay sang Thụy Điển như dự kiến sau khi ly hôn với Hải Ninh.

Anh đi với tâm thế đã chuẩn bị tâm lý, chẳng còn hy vọng gì nhiều, vì anh biết tỷ lệ thành công sẽ rất thấp.

Trong suốt chuyến đi, Hải Ninh vẫn âm thầm đi theo, nhìn anh từ phía sau, trong lúc anh điều trị ở bệnh, những lúc anh mệt mỏi ngủ thiếp đi sau những buổi điều trị, cô luôn ở bên, nắm lấy tay anh, nói chuyện với anh, xoa bóp, lau người cho anh.

Những lúc như vậy, cô luôn cố gắng mạnh mẽ để mình không khóc, nhưng mọi nỗ lực đều bất thành.

Nhìn anh càng lúc càng gầy, gương mặt ngày càng xanh xao, tóc đã được cạo đi chuẩn bị cho buổi đại phẫu sắp tới, nước mắt cô lại tuôn trào.

Cô trốn trong nhà vệ sinh, cũng không dám khóc lớn, lần nào cũng nấc nghẹn cả cổ.

Ngày quan trọng nhất cuối cùng cũng tới, cô đứng nép vào tường nhìn anh được đưa vào phòng phẫu thuật cô lại chắp tay lên cầu nguyện.

Đi qua đi lại suốt hàng giờ đồng hồ, mắt cô không khi nào thấy mệt mỏi, liên tục trông ngóng vào bên trong.

Trời không phụ lòng mong mỏi của cô, nụ cười nhẹ nhõm đã thắp lên môi những người đang chờ anh trở lại.

Nhưng cuộc sống chẳng có gì là hoàn hảo hết, cô nhanh chóng đã phải nhận một tin xấu khác.

Ngày anh tỉnh lại cô đã rất háo hức, cô đứng ngay trước mặt anh, để khi anh tỉnh lại, người đầu tiên xuất hiện chính là cô, cô đang nôn nao không biết anh sẽ cảm thấy như thế nào, nhìn thấy cô anh có vui hay không.

Và rồi khi đôi mắt của anh mở ra, rõ ràng ánh mắt đó đang hướng thẳng vào cô, nhưng đôi mày của anh lại nhăn nhíu khó hiểu, rồi anh thốt ra một câu.

"Là ai đang ở trước mặt?"

Đôi mắt của anh nhắm lại rồi mở ra rất nhiều lần, nhưng khung cảnh diễn trước mắt anh rất mờ ảo.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra, khoảng nửa tiếng sau thì có kết quả.

"Đây là tác dụng phụ hậu phẫu thuật mở hộp sọ của anh ấy, đôi mắt của anh ấy mất đi hơn một nửa thị lực."

"Vậy là anh ấy không nhìn thấy gì nữa sao, bác sĩ." Mặc Nghiêm vội vàng hỏi.

"Không phải là không thấy gì, mắt của anh ấy hiện giờ nhìn mọi vật xung quanh giống như nhìn qua một chiếc gương bị bám đầy hơi nước."

"Vậy, có khả năng hồi phục không?"

Vị bác sĩ nhìn anh mà tiếc nuối lắc đầu "Đối với loại phẫu thuật này, anh ấy còn sống và tỉnh lại minh mẫn như vậy, đã là rất may mắn."

Nói xong vị bác sĩ đi ra ngoài, Đình Dương lúc đầu có hơi hụt hẫng nhưng anh lại nhanh chóng tỏ ra lạc quan, anh cười đùa nói.

"Tôi không sao, tôi còn may mắn hơn người mù rất nhiều."

Đột nhiên có một tiếng hức vang lên, Đình Dương nghe thấy liền hướng mắt về phía âm thanh đó.

Mặc Nghiêm định nói đó là cô nhưng Hải Ninh đã vội vã cướp lời.

"Xin lỗi ngài, tôi là y tá mới đến, từ nay sẽ chăm sóc cho ngài."

Hải Ninh nói bằng tiếng anh nên giọng có hơi khác, mong rằng anh sẽ không nhận ra.

Đình Dương cũng chỉ cười nhẹ cho qua. Vẻ mặt anh rất gượng gạo, cô biết anh đang rất buồn.

Từ hôm đó Hải Ninh cứ trong vai trò y tá mà được ở bên cạnh chăm sóc cho anh, cô còn thoải mái trò chuyện với anh như một người bạn.

Sức khỏe của anh dần khá hơn, hôm nay anh lại muốn đi dạo.

Cô đưa anh đến một bờ sông, miêu tả cảnh vật xung quanh để anh có thể tưởng tượng vì trong mắt anh lúc này, nhìn đi đâu cũng toàn là một nền sương trắng mờ ảo.



"Ngài Đình, tôi thấy ngài đeo nhẫn cưới, vậy… vợ con của ngài đâu rồi. Ngài xa bọn họ lâu như vậy rồi, ngài… không cảm thấy nhớ họ sao?"

Hải Ninh mạo hiểm nói ra, thăm dò ý của anh, nếu anh không thể hồi phục, cô cũng không muốn phải mãi đóng giả y tá để được chăm sóc anh như thế này.

Đình Dương mò mẫm tay đi về phía hàng rào, anh hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành, anh nói "Nhớ chứ, rất nhớ."

"Vậy tại sao anh không liên lạc với họ, để họ chăm sóc cho anh?"

"Sao vậy, có phải cô thấy chăm sóc cho một kẻ mù mịt như tôi rất phiền phức không?"

Hải Ninh giật bắn người, chắc cô đã lỡ nói gì đó là anh buồn, cô vội phủ nhận "Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm ý của tôi."

Đình Dương bật cười, nhìn anh rất thoải mái "Cô có biết, trong mắt của tôi hiện tại đang nhìn thấy gì không?"

"Là một màn sương mù trắng xóa?"

Đình Dương lắc đầu, cười nhẹ "Không phải, đó là vợ tôi, người tôi yêu nhất, dù không nhìn rõ thứ gì nhưng hình bóng của cô ấy mãi mãi không bao giờ mờ trong mắt của tôi."

Hải Ninh ôm mặt bật khóc, nhưng bàn tay của anh lại nhanh chóng áp lên má của cô khiến cô sững sờ.

"Mùi hương này, giọng nói này anh cũng không bao giờ nhầm lẫn được. Vai diễn của anh, để em phát hiện ra… anh thất bại rồi, nhưng anh rất vui."

"Anh… từ lúc nào?"

Hải Ninh bật khóc lớn ôm chầm lấy anh, ôm rất chặt, cô vừa khóc vừa nói "Anh thật ngốc, ngốc hết thuốc chữa. Suýt chút nữa em đã ghét anh, đã hận anh cả đời. Anh tưởng anh làm vậy là em có thể quên được anh sao. Đúng là tên ngốc mà."

Đình Dương gỡ tay cô ra, anh bước lùi lại một bước, anh nói.

"Nhưng bây giờ anh còn sống thì đã sao, anh trở thành kẻ khiếm khuyết rồi, anh không thể chăm sóc tốt cho em nữa, ngược lại anh sẽ là gánh nặng cho em cho cả con. Chúng ta cũng đã ly hôn rồi, em về nước đi, sống thật tốt vào, từ nay… đừng đến tìm anh nữa."

Nói rồi, anh quay lưng mò mẫm theo hàng rào bước đi, Hải Ninh đứng yên vị và hét lớn lên.

"Ai cần anh chăm sóc, em chăm sóc anh không được sao. Chẳng phải anh tài giỏi lắm hả, bộ không nhìn thấy thì liền trở thành người vô dụng, là gánh nặng sao? Với ai bảo chúng ta đã ly hôn rồi, đơn ly hôn em còn chưa ký thì làm sao mà ly hôn. Đình Dương, hôm nay em cho anh cơ hội cuối cùng, nếu anh không chịu quay đầu lại, em sẽ lập tức về nước ký vào cái đơn đó, tìm cho Đình Hiên một người ba mới."

Chân Đình Dương dừng di chuyển, tay anh run run nắm chặt vào thành sắt, những giọt nước mắt đã nhỏ xuống thấm vào phần đá dưới chân.

Bước chân cũng dần chuyển theo hướng ngược lại, cuối cùng thì anh cũng không từ bỏ cơ hội cuối cùng mà cô đưa ra.

Bước chân anh chậm chạp mà tiến về phía của cô.

Hải Ninh cũng chạy tới, chỉ trong cái chớp mắt mà cô đã ôm trọn người của anh.

Bây giờ cô vui mừng nhiều hơn nhưng cũng không biết sao nước mắt vẫn cứ chảy.

"Anh chậm quá rồi."

Đình Dương ôm chặt lấy eo của cô đáp lại "Ừ, anh vẫn chưa quen."

Vừa dứt câu, Hải Ninh đã nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn chớp nhoáng "Như thế này, có quen không?"

"Nhanh quá, anh chưa kịp thích nghi."

"Vậy, làm lại nhé."

Lần này Hải Ninh nhón chân lâu hơn, cả hai cùng nhắm mắt, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, ấm áp, kết thúc một một quá trình gian nan, thách thức và đầy cạm bẫy.

Con đường phía trước còn rất dài, nhưng đó sẽ là con đường rải đầy hoa hồng sau một chặng đường chông gai mà họ đã vượt qua.

"Hải Ninh, ánh sáng từ đôi mắt của anh mất đi âu cũng là báo ứng do anh đã chỉ nhìn em đau khổ trong quá khứ. Nhưng hiện tại, trong đôi mắt này, anh sẽ chỉ nhìn thấy em mỉm cười, nhìn thấy sự rạng rỡ, xinh đẹp của em. Anh yêu em rất nhiều."

…..

Ở một nơi nào đó:

"Mặc Nghiêm, anh có hẹn hò với tôi không? Tôi sẽ bảo vệ anh cả đời." Điệp Nhi xắn tay áo giơ cơ bắp lên nói.

Mặc Nghiêm phũ phàng chỉ chăm chú vào công việc.

"Xin lỗi, tôi không có nhu cầu thuê vệ sĩ nữ."

Hết.