Trong khi nói chuyện, ánh mắt Kim Thơ luôn nhìn theo bóng lưng Erik Lưu đanh bước đi ra đến ban cong, cô chưa kịp quay lại thì đã thấy khuôn mặt phóng đại của Lê Giang Lâm nghiêng sang che khuất tầm nhìn, anh lạnh lùng nói:
“Em quan tâm đến cậu ấy sao?”
“Tất nhiên.”
Nếu có chuyện không vui xảy ra với Erik thì làm sao có thể thoải mái bàn đến việc hợp tác, lúc này nhất định không nên để Erik buồn phiền.
Sau khi nói xong hai từ này ra khỏi miệng, Kim Thơ phát hiện Lê Giang Lâm đang híp đôi mắt lại vẻ mặt u ám nhìn cô, giống như sắp rút súng bắn mấy lỗ vào gương mặt xinh đẹp của cô. Cảm nhận được điều không lành sắp xảy ra với mình, Kim Thơ hoảng sợ khoé môi giật giật nuốt xuống nước bọt trong miệng, cô nhanh chóng nói lời bổ sung:
“Đương nhiên là vì cậu ấy là bạn của anh, hai người có một mối quan hệ tốt như vậy mà, nếu Erik không vui chắc chắn anh cũng không thoải mái đúng không?”
Lê Giang Lâm lạnh lùng, “Tôi vì sao lại không thoải mái nếu cậu ta không vui?”
Kim Thơ: “... “
Nói cũng đúng, về lý thuyết mà nói đối với Lê Giang Lâm việc Erik Lưu có vui hay không thì liên quan gì đến anh ta, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhưng về mặc tình cảm, Erik là một trong số ít những người thân thiết gắn bó bên cạnh Lê Giang Lâm, có thể nói ra những lời như vậy cho thấy anh ta là một người vô cùng lãnh đạm và thờ ơ. Nếu là Kim Thơ nhất định cô sẽ quan tâm hỏi han người bạn thân của mình, lắng nghe và giúp đỡ nếu như bạn mình gặp khó khăn hay buồn phiền trong cuộc sống.
Kim Thơ lúc này thật sự đồng cảm với Erik Lưu khi vô phước có một người bạn như chồng mình, còn Lê Giang Lâm thì lại nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm vô cảm không khác gì một người máy vô hồn không có cảm xúc.
Tuy là trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài Kim Thơ vẫn cong môi cười nói:
“Tất nhiên là không quan trọng, chỉ cần anh vui vẻ là được.” Lời nói tràn đầy xu nịnh và dối lòng, Lê Giang Lâm tất nhiên nghe hiểu, anh bất mãn quay đầu không để ý đến Kim Thơ nữa.
“Con người của Erik là thế đó, do đóng quá nhiều phim truyền hình đôi khi cậu ấy không kiểm soát được cảm xúc rồi tự đưa mình vào một kịch bản nào đó trong đầu, rồi lại sinh ra chán nản vì nhân vật mình sắp phải hóa thân quá nhàm chán. Chị dâu không cần quan tâm đến cậu ta.” Trần Cảnh ôn tồn nói.
Một người khác nói tiếp lời, “Để thay đổi không khí chúng tôi chơi bài đi.”
Người bạn thân thiết gặp chuyện buồn phiền mà các anh lại có thái độ dững dưng như thế này sao? Đúng là một nhóm bạn bè kỳ lạ. Kim Thơ ngồi liếc nhìn từng người trong nhóm bạn của Lê Giang Lâm, quả nhiên gần mực thì đen.
Erik đứng ngoài ban công hóng gió gọi mãi không chịu vào, Trần Cảnh muốn thay đổi không khí bèn đề nghị để Kim Thơ chơi bài cùng mọi người với điều kiện không cho cô uống rượu nếu thua, nhưng Lê Giang Lâm không đồng ý, Kim Thơ cũng xua tay nói mình chơi bài không giỏi lắm. Vị trí cuối cùng là Hạ Anh Quân từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng.
Vậy là bài bắc đầu được chia đến tay mỗi người, Kim Thơ đang ngồi bên cạnh Lê Giang Lâm xem bài nhưng tâm trí của cô lại đổ dồn vào hướng người đang đứng ngoài ban công. Lâu lâu cô liếc mắt nhìn ra ban công không để ý lắm đến tình hình trên bàn poker.
Lê Giang Lâm không biết là do xui xẻo hay do chơi bài không khéo mà thua liên tiếp mấy ván, sau khi uống cạn rượu đặt ly rỗng lên bàn, Kim Thơ thấy cổ và tai anh đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ lông mi rủ xuống. Kim Thơ có chút lo lắng mà nắm lấy cánh tay Lê Giang Lâm.
“Đừng chơi nữa, uống nhiều anh sẽ say đó.”
Lê Giang Lâm quay đầu nhìn Kim Thơ, nhưng ánh mắt Kim Thơ lại đang nhìn những quân bài trên tay anh còn anh thì dường như không có chút hứng thú nào đến việc chơi bài. Đôi má thiếu nữ kề sát chỉ còn một khoản cánh rất nhỏ giữa hai người, ánh mắt Lê Giang Lâm như say nhưng không say ánh lên tia sáng trong trẻo lắp lánh dưới ánh đèn chùm pha lê, đột nhiên anh nắm tay Kim Thơ dúi mấy tấm thẻ bài vào lòng bàn tay cô, giọng anh nói có chút khàn khàn.
“Được rồi, vậy em chơi thay tôi?”
Lòng bàn tay ấm áp của Lê Giang Lâm ôm trọn lấy mu bàn tay Kim Thơ, các đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay mịn màng của thiếu nữ, hơi ngứa, dường như có đường dây liên kết giữa lòng bàn tay chạy thẳng đến lồng ngực khiến trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, một sự rung động không thể giải thích được, mà cảm giác lạ lẫm này lại trôi đi rất nhanh như làn khói. Kim Thơ không rõ cảm giác hưng phấn này bắt nguồn từ đâu nhưng cô lại lưu luyến muốn nắm giữ lấy nó. Cái cảm giác này giống như bị “say nắng”, nó rất nhẹ nhàng và có phần dịu ngọt khiến đầu óc cô mụ mị đi và tim cũng đập nhanh hơn.
Cô thất thần một lúc rồi vội vàng rút tay mình ra khoải tay Lê Giang Lâm, vẻ mặt có chút ửng hồng, Lê Giang Lâm chậm rãi thu năm ngón tay lại đặt lên đầu gối không chút dao động. Hành động lạnh lùng này của anh càng làm Kim Thơ trong mơ hồ cảm nhận được sự vô tâm rất tự nhiên của người đàn ông này. Cô tự hỏi lòng, Lê Giang Lâm, anh có trái tim không?
Kim Thơ còn chưa kịp hiểu hết suy nghĩ thì Trần Cảnh ngồi đối diện đã gõ bàn, hùng hồn nói: “Được rồi, vẫn còn một đám độc thân ngồi đây, Giang Lâm, cậu muốn tâm tình cùng vợ thì hãy để về nhà, chúng ta đánh tiếp nào.”
Xem ra hành động nắm lấy tay Kim Thơ của Lê Giang Lâm đã thành công làm mọi người chú ý. Lúc này, Hạ Anh Quân ông chủ khách sạn Thanh Hoa đặt một lá bài lên bàn, khóe miệng nhếch lên, “Cậu đang nói nhảm gì vậy, chơi đi.”
Trần Cảnh ha ha cười lớn: “Không có gì không có gì, chị dâu, tôi chỉ nói đùa thôi, hai người cứ tự nhiên đi, chúng tôi không để ý đâu.”
Lê Giang Lâm chống tay đứng dậy nhường ghế cho Kim Thơ ngồi vào chỗ của mình để thay anh chơi bài. Kim Thơ không còn khách sáo liền đổi vị trí với anh, nhìn đống bài lộn xộn mà Lê Giang Lâm đã đưa qua, Kim Thơ rút một lá bài rác đánh xuống bàn sau đó khéo léo sắp xếp từng cặp bài cho ngay ngắn trên tay mình.
Kim Thơ chỉ nói cô chơi bài không giỏi lắm, nhưng thực ra đó là vì khiêm tốn mà thôi. Bố cô ông Phạm Hùng là người rất thích chơi bài poker và ông thường xuyên mời những người bạn đến chơi tại nhà. Trong các buổi tiệc tùng của gia đình, ít nhất cũng có một bàn chơi poker do ông làm chủ xị. Kim Thơ quen thuộc đến mức cô hiểu rõ công dụng của từng lá bài poker từ khi còn là một đứa trẻ con. Cô còn nhớ một lần nghe mẹ mình kể lại, khi bà được đưa đến bệnh viện để sinh con thì ba cô vẫn còn đang ngồi trong một sòng casino cùng bạn bè chơi đến thâu đêm suốt sáng. Nhiều lúc Kim Thơ cũng thầm nghĩ, xem như vừa sinh ra đã có duyên với poker cho nên chơi rất hiếm khi bị thua.
Các anh, xin chúc mừng, các anh đã gặp cao thủ rồi đó.