Tắt điện thoại, Kim Thơ nằm trên giường hướng mắt nhìn trần nhà. Màn đêm bên ngoài cửa sổ dày đặc đã bao trùm không gian, các tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, thành phố phồn hoa này lúc nào cũng sôi động bất kể ngày hay đêm, nhưng cũng là một nơi lạnh lùng cô đơn lạ thường.
Nằm một lúc Kim Thơ mở Messenger ra, cô thấy tin nhắn của Mộc Thu, tiếp theo là các đồng nghiệp và đối tác của công ty, cô kéo xuống phía dưới là tin nhắn tối hôm qua của Lê Giang Lâm, Kim Thơ thở dài lại kéo xuống, một lúc lâu cô nhìn thấy tin nhắn của ba mình, nó nằm tận cùng trong khung những tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn này được gửi đến cách đây hơn ba tháng rồi, cũng chính là vào ngày cô và Lê Giang Lâm kết hôn, ba cô ông ấy muốn chụp ảnh cùng cô và Lê Giang Lâm trong lễ cưới nhưng Kim Thơ đã từ chối.
Lúc này, khi nhìn thấy ảnh đại diện của ba mình vẫn còn để bức ảnh thời thơ ấu của cô, Kim Thơ cảm thấy vừa ấm ức vừa đau lòng. Cô từng cảm thấy thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên này là quê hương của cô, ở nơi đây cô sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì sao, nhà của cô ở đâu? Nếu không ở nơi này cô sẽ trở thành một người không nhà, không gia đình, không gì cả.
Kim Thơ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rèm cửa rất dày được kéo qua, là một người lang thang trong đêm tối thì sẽ thế nào nhỉ? Kim Thơ hít một hơi thật sâu kìm nén ý định muốn khóc để giải tỏa những khó chịu trong lòng, để không phải buồn phiền khi nghĩ vì người cha đạo đức giả đó của mình.
Đàn ông đúng là không có cái gì hay ho cả, chỉ toàn mang lại buồn phiền và đau đớn cho phụ nữ mà thôi.
Ngày hôm sau, Kim Thơ tỉnh lại trước khi đồng hồ báo thức vang lên, cô liếc nhìn thời gian đã sáu giờ, cô tiếp tục nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần một lúc, cô không muốn ăn gì hết ít nhất là vào lúc này. Mười phút trôi qua, Kim Thơ kéo chăn sang một bên rời khỏi giường, cô đi vào phòng tắm đánh răng sau đó xuống lầu.
Lúc này Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo, thấy cô dậy sớm anh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Cơn giận của Kim Thơ ngày hôm qua vẫn chưa nguôi ngoai, khi hai ánh mắt chạm nhau Kim Thơ quay đầu sang hướng khác giả vờ như không nhìn thấy anh rồi đi thẳng vào bếp.
Một mùi sữa nồng nặc bao trùm khắp nhà bếp, sáng nay Lê Giang Lâm làm bánh mì bít tết, đĩa thức ăn vừa làm xong nóng hổi được để ngay ngắn trên bếp. Kim Thơ liếc nhìn cái đĩa, cô do dự một lúc rồi lấy hết can đảm đi đến mở tủ lạnh ra tìm thấy một bao bánh mì nướng và hủ mứt. Những miếng bánh mì nướng vừa lấy ra khỏi tủ lạnh vừa khô vừa lạnh, cô bỏ chúng vào lò vi sóng và bật nút hâm nóng, sau lớp mứt ngọt bánh mì vẫn khô khốc và không có mùi vị gì, khó khăn lắm mới nuốt xuống được cổ họng. Ăn xong một miếng bánh mì Kim Thơ bước ra khỏi bếp với miếng bánh mì còn lại trên tay, Lê Giang Lâm vẫn đang ngồi trên sô pha rất thoải mái đọc báo và uống sữa.
Kim Thơ đi đến ngồi xuống ghế, cô đặt đĩa bánh mì nướng và mứt nguội của mình lên bàn rồi dùng thìa phết mứt lên các lát bánh mì nướng. Chế độ ăn uống không lành mạnh này thực sự thu hút sự chú ý của Lê Giang Lâm đang ngồi bên kia sô pha.
“Có bánh mì và bít tết trong bếp.” Lê Giang Lâm nhàn nhạt nói.
Kim Thơ phớt lờ lời nói của anh, cô hất tóc mái đang phủ xuống che mắt mình và tiếp tục cắn một miếng bánh mì nướng. Lê Giang Lâm bên kia đặt tờ báo xuống, anh đứng dậy đi vào nhà bếp sau đó quay lại với một cái đĩa trên tay. Kim Thơ tình cờ liếc nhìn cái đĩa trên tay anh rồi quay đi, Lê Giang Lâm đặt đĩa thức ăn xuống bàn rồi đẩy đến trước mặt cô.
“Không, cảm ơn, tôi no rồi.” Kim Thơ lời nói lạnh còn hơn hũ mứt của cô khi bị lấy ra từ tủ lạnh.
Cô quyết định nghe theo lời khuyên của Mộc Thu, cứ từ từ từng bước một tiếng tới, nếu Lê Giang Lâm thật sự quan tâm và thích cô thì chắc chắn anh ta sẽ để ý đến tâm trạng lúc này của cô, anh ta sẽ hỏi, “Tại sao lại ăn ít như vậy, có chuyện gì với em sao?” Lúc đó cô sẽ nói về chuyện muốn mời Erik Lưu làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm nhưng anh ta lại muốn đi du lịch. Lê Giang Lâm sẽ nói “Tôi sẽ giúp em nếu em ăn hết thức ăn tôi nấu”. Vì cái suy tưởng trong đầu mình mà lúc này Kim Thơ đắc ý dào dạt mỉm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt.
Lê Giang Lâm đứng trước mặt cô quan sát một lúc, sau đó anh kéo đĩa bánh mì bít tết trước mặt Kim Thơ về phía mình và ngồi xuống ghế từ từ ăn trước mặt cô.
Kim Thơ lặng lẽ nhìn Lê Giang Lâm ăn miếng thịt bò trên đĩa mà lát bánh mì nướng trong miệng mình dường như càng khó nuốt xuống hơn. Khi được ăn trước mặt tôi anh ăn ngon hơn bình thường có đúng không? Đúng là ấu trĩ thật.
Lê Giang Lâm ăn xong thì đi lên lầu thay một bộ vest đen rồi đi làm, nhìn thấy anh bước ra khỏi cửa, Kim Thơ bóp chặt chiếc bánh mì nướng trong tay sáu đó ném nó vào thùng rác. Sáng nay cô đã xin nghỉ phép một buổi, Kim Thơ cầm lấy điện thoại gọi cho Mộc Thu hỏi về một cửa tiệm sửa khóa cửa, một tiếng sau đó người của cửa hàng khoá đã đến và giúp cô thay một ổ khoá mới trong phòng ngủ. Ổ khóa kết hợp không có chìa khóa dự phòng còn mật khẩu thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sau khi thay khóa, cô gửi cho Mộc Thu một tin nhắn.
Kim Thơ:【Bây giờ cậu có thời gian không? 】
Mộc Thu: 【Có gì thì nói. 】
Kim Thơ: 【Tôi muốn đến nhà cậu ở vài ngày. 】
Mộc Thu: [Thưa tiểu thư, tiểu thư sẽ không bỏ nhà đi vì giận chồng mình chứ? 】
Kim Thơ: [Tóm lại, tôi không muốn ở nhà anh ta chí ít là mấy ngày tới, tôi chỉ muốn thoải mái để suy nghĩ về công việc. ]
Mộc Thu: [Nhưng không phải cậu đã nói người giúp việc là do ba Lê Giang Lâm gửi đến, nếu cậu bỏ nhà đi bên nhà họ Lê sẽ biết, ba của Lê Giang Lâm sẽ cho là hai người đang cãi nhau, ông ấy liệu có tìm đến không? ]
Kim Thơ: [Cháu trai của dì Yến bị ốm cho nên dì ấy xin nghỉ vài ngày, tôi có hỏi trợ lý Lưu lịch làm việc của Lê Giang Lâm, mấy ngày tới anh ta không đi công tác cho nên sẽ ở nhà. 】
Mộc Thu: 【Như thế không tốt sao? Khi ở chung hai người sẽ có thời gian vun đắp tình cảm. ]
Kim Thơ cười nhạt: [Tôi không có quan hệ với anh ta thì cần vun đắp tình cảm để làm gì? Tôi đã thu dọn đồ đạc và sẽ nhờ tài xế đưa đến nhà cậu, buổi chiều sau khi làm việc xong tôi sẽ trực tiếp đi đến sau. 】
Mộc Thu can ngăn: 【Cậu đừng hấp tấp. 】
Kim Thơ: 【Tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi. 】
Mộc Thu: 【Vậy còn chuyện mời Erik Lưu thì sao, cậu không muốn Lê Giang Lâm giúp à? 】
Kim Thơ: [Khi anh ta nghe tôi nói cần giúp đỡ, sắc mặt của anh ta đã thay đổi, tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian để chỉ để hạ thấp bản thân, thôi nhé, tôi còn có việc. 】
Kim Thơ cúp máy sau đó cô nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô đi đến mở cửa.
Kim Thơ bảo ông đứng đợi, cô lên lầu và kéo va li xuống nói với tài xế: “Giúp tôi chuyển cái này đến nhà cô Mộc Thu.”
Lần trước bác tài xế đã đưa Mộc Thu về nhà cho nên ông đã biết địa chỉ nhà của Mộc Thu. Kim Thơ không nói với ông sau khi tang làm cô sẽ chuyển đến nhà Mộc Thu ở vài ngày, chỉ có một cái va li nhỏ cho nên bác tài xế cũng không nghĩ đến chuyện cô chủ mình đang định bỏ nhà đi nên ông cũng không dám hỏi nhiều. Sau khi thấy bác tài xế kéo va li ra xe Kim Thơ mới đi trở vào nhà.