Lê Giang Lâm không có sự lựa chọn nào khác đành nắm lấy cổ tay Kim Thơ định kéo cô lên ghế sofangồi. Lúc đứng lên Kim Thơ cảm nhận những múi cơ ở chân do quỳ quá lâu một tư thế mà khiến mạch máu bị chèn ép làm chân tê rần, đột ngột thay đổi tư thế làm cô loạng choạng như sắp ngã. Lê Giang Lâm vội vàng đưa tay đỡ lấy eo cô Kim Thơ để cô trực tiếp ngồi lên đùi mình. Dưới chiếc quần tây là đôi chân với bắp thịt săn chắc vững vàng của người đàn ông đang ôm chọn thân thể cô vào trong ngực, Kim Thơ lúng túng muốn đứng dậy nhưng cánh tay của Lê Giang Lâm vòng ra sau đè eo cô lại.
“Ngồi yên.”
Kim Thơ nghiêng đầu, cả người bị người đàn ông này ôm trọn không một khe hở.
“Vậy thì… Anh có thể giúp tôi một lần, được không?” Kim Thơ ngượng ngùng đến nỗi nói có chút ấp úng, nhưng vẫn nhớ đến việc quan trọng trong đầu lúc này là chèo kéo Lê Giang Lâm giúp mình, thôi kệ đi, ngồi một lúc cũng chẳng mất miếng thịt nào miễn là anh ta chịu giúp là được.
Cửa sổ tầng hai lúc này vẫn mở, ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng cùng với ánh đèn trang trí của phòng ngủ chiếu lên hai người đang ngồi trên ghế sofa tạo thành cái bóng dưới sàn nhà đang chồng lên nhau hoà làm một thể. Kim Thơ lúc này quay đầu nhìn thẳng vào mặt Lê Giang Lâm, ánh mắt đó của thiếu nữ càng làm bàn tay anh siết chặt, cổ họng như khác khô làm yết hầu trượt lên xuống, Lê Giang Lâm vẫn giữ tư thế ôm người mà không nói lời nào.
“Được rồi.” Một lúc sau một giọng nói rất trầm rất nhỏ nói vào tai Kim Thơ.
Lúc này Kim Thơ đang ngồi yên không dám động đậy cũng không lên tiếng, đột ngột nghe được có lời nói khẽ bên tai mình, trong chốc lác cô mới nhận ra Lê Giang Lâm đã đồng ý giúp mình, Kim Thơ vui mừng bật dậy đứng lên khỏi ghế sofa vì phấn khích.
“Giang Lâm, anh đúng là người tốt, tôi không nhìn lầm anh mà.”
Kim Thơ cười tươi khom người cúi đầu nhìn Lê Giang lâm.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Lê Giang Lâm nghiêm nghị hỏi.
Kim Thơ, “Điện thoại của anh đâu?”
“Trong túi quần của tôi.”
Kim Thơ nhìn thấy chỗ phồng lên phía trên bên chân phải của Lê Giang Lâm, cô đưa ngón tay chỉ chỉ thúc giục:
“Gọi cho Erik Lưu.”
Mi mắt Lê Giang Lâm khẽ nhúc nhích, giọng nhàn nhạt đáp: “Muộn lắm rồi, ngày mai gọi.”
Làm sao lại là ngày mai? Ngộ nhỡ sáng thức dậy anh quên mất luôn thì sao? Nếu như anh bận việc sáng sớm đã đi làm thì tôi lại phải chạy đến công ty tìm anh à?
Kim Thơ ngồi xuống sofa sát lại gần Lê Giang Lâm nhỏ giọng giải thích, trong lời nói của cô có chút gấp gấp dường như không thể đợi được nữa, “Anh gọi ngay bây giờ đi, ứng cử viên sẽ được quyết định vào ngày thứ hai, và còn phải thảo luận về vấn đề ký kết hợp đồng, thời gian thật sự rất gấp không thể chờ đợi được nữa.”
Lê Giang Lâm còn chưa nói gì thì Kim Thơ đã thò tay mình vào túi quần của Lê Giang Lâm lấy điện thoại ra trong sự ngỡ ngàng đầy thích thú của Lê Giang Lâm, anh nhìn cô bật cười nghĩ thầm, “Nếu bàn tay em nhích thêm một tí nữa thì ngay lập tức tôi sẽ không tha cho em đâu.”
Kim Thơ mở điện thoại nhưng không mở được vì máy có cài chế độ mở khoá bằng văng tay, cô trực tiếp cầm lấy bàn tay Lê Giang Lâm lấy ngón trỏ của anh ấn vào màn hình khoá của điện thoại. Lê Giang Lâm cứ ngồi yên để mặc Kim Thơ muốn làm gì thì làm, chẳng những vậy anh còn cong môi nhìn cô cười cười.Vừa mở được, Kim Thơ bấm vào phần danh bạ và tìm thấy tên của Erik Lưu sau đó bấm gọi. Chuông reo một vài lần trước khi có người bắt máy, giọng Erik Lưu phát ra từ loa điện thoại đã được bật chế độ rảnh tay.
“Này đại ca, giờ này không ngủ còn gọi làm gì?”
Kim Thơ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lê Giang Lâm ra hiệu để anh nói chuyện, Lê Giang Lâm ngước mắt lên liếc nhìn qua chiếc điện thoại được đưa tới trước mặt, anh nhận lấy và tắt loa mà Kim Thơ đã bật trước đó. Anh đứng dậy và đi đến bên cửa sổ.
“Cậu có rảnh không, nói chuyện với tôi một chút.”
Kim Thơ từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông phong độ trong bộ vest màu đen trước mặt mình, một tay anh cầm điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh khí chất bất phàm, từng cử chỉ hành động đều toát ra nét khí chất riêng biệt mà chỉ có anh mới có, đó là cốt cách riêng, cho dù trong hoàn cảnh nào hay bị tác động ra sao cốt cách ấy vẫn khó lòng thay đổi.Kim Thơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lê Giang Lâm, trái tim cô không biết vì sao đập loạn nhịp. Cảm giác này rất tinh tế đến nỗi khiến cô nhận thấy người đứng trước mặt mình có vẻ đẹp trai hơn, phong độ hơn, như cánh buồm căng gió giữa đại dương mênh mông sóng nước. Tuy có hơi lớn hơn cô vài tuổi, nhưng cũng vì vậy mà suy nghĩ của anh chín chắn đường hoàng oai vệ hơn. Đó là sự chững chạc về cách ăn mặc, cách suy nghĩ và trong từng lời anh nói ra. Một người đàn ông trưởng thành có những suy nghĩ thấu đáo, biết cách ứng xử, hành động đúng chừng mực, biết suy nghĩ cho người khác. Là người đàn ông mà mọi cô gái điều mơ ước được kết hôn. Lê Giang Lâm đang nói chuyện với Erik Lưu, dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn lại, Kim Thơ cứ như thế nhìn chằm chằm vào anh, Lê Giang Lâm cảm thấy trong lòng hơi nóng, anh dùng một tay cởi cúc áo khoác ra. Thấy anh không tiện cởi áo khoác bằng một tay, Kim Thơ liền đứng dậy bước đến chỗ anh đưa tay giúp anh nắm lấy tay áo khoác rồi cởi ra.
Hành động này của Kim Thơ làm trái tim Lê Giang Lâm lỗi nhịp, đây là một viễn cảnh hạnh phúc mà anh hằng mơ ước cùngcô mỗi ngày như thế. Tuy trong lòng vui sướng nhưng anh vẫn nói chuyện điện thoại với Erik Lưu một cách điềm đạm, trên mặt không hề có chút thay đổi nào.
“Tôi nghe chị dâu của cậu nói lại, cô ấy muốn mời cậu làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm mà cô ấy sẽ là người chủ trì, nhưng cậu lại từ chối.”
Bên kia Erik Lưu ngẩn ra: “Hả?” Không phải anh đã bảo em từ chối sao? Cái tin nhắn từ chối cũng là do anh gửi mà?
Lê Giang Lâm tiếp tục lạnh giọng khiển trách, “Bất kể cậu có đang làm chuyện gì vì lý do gì và đang ở đâu, thì cũng phải trở về thành phố ngay lập tức, đích thân xin lỗi chị dâu của cậu, sau đó ký hợp đồng nhận show diễn ngay.”