Vào buổi trưa, khi Kim Thơ thức dậy đi xuống lầu tìm gì ăn thì thấy Lê Giang Lâm đang ở trong bếp, nhớ lại chuyện tối qua cô liền xoay người muốn chạy lên lầu nhưng Lê Giang Lâm đã nhìn thấy cô, anh cầm đĩa rau trên tay nghiêng mặt nhìn qua.
“Đến đây.” Anh gọi Kim Thơ với giọng dịu dàng.
Kim Thơ ôm tay vịn cầu thang đứng như pho tượng cảnh giác nhìn Lê Giang Lâm.
Hôm nay anh ta mặc áo phông màu xanh lam, đeo tạp dề quanh cổ, những sợi nắng vàng xuyên qua ô cửa kính chiếu lên người anh làm toát lên khí chất cao quý, hoàn toàn khác với sự điên cuồng tối qua khi anh bắt nạt Kim Thơ.
Kim Thơ không muốn để ý đến Lê Giang Lâm nhưng bụng cô không cho phép, nó buộc cô phải bước theo mùi thơm mà cái mũi cô ngửi được từ trong phòng bếp bay ra, rất hấp dẫn.
Lê Giang Lâm nhìn thấy sự do dự của Kim Thơ, anh bước ra thoải phòng bếp với đĩa thức ăn trên tay. Đó là món sườn xào chua ngọt do chính tay anh làm. Kim Thơ thực sự không thích ăn rau củ xào cho lắm, nhưng món sườn xào chua ngọt trong tay Lê Giang Lâm trông thơm ngon lạ thường.
Thơm thật, chỉ ngửi thôi đã biết ngon rồi, Kim Thơ nuốt xuống nước bọt, Lê Giang Lâm nhếch môi bưng đĩa thức ăn để lên bàn, sau đó tiện tay kéo ghế ra như đang mời gọi ai đó đến ngồi. Trên bàn lúc này có khá nhiều món và được bày trí rất đẹp mắt, không ăn thật sự đáng tiếc lắm nha.
“Ăn cơm thôi.” Lê Giang Lâm ngồi xuống ghế, tự động lấy bác bới cơm đưa qua chỗ đối diện.
Kim Thơ hắng giọng sau đó bước đến ngồi xuống ghế, cả hai đều không đá động gì đến chuyện tối hôm qua và xem như chưa từng xảy ra. Sau khi ăn xong, bụng Kim Thơ căng phồng, cô dùng tay xoa xoa bụng mình nghĩ thầm, “Nếu cứ tiếp tục ăn những món ngon của Lê Giang Lâm nấu trước sau gì cũng sẽ tăng cân thành thùng phi mất thôi, nhưng thức ăn anh ta làm thật sự rất ngon không thể cưỡng lại được.”
Dùng bữa xong, Lê Giang Lâm chủ động đứng lên dọn bát đĩa, Kim Thơ nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì dì Yến trở về?” Nếu anh cứ nấu ăn hoài tôi thật sự rất ngại. (Ngại thì ngại nhưng ăn vẫn cứ ăn.)
Lê Giang Lâm dừng lại nhẹ nhàng nói, “Tuần sau.”
“Điện thoại của tôi đâu?” Khi thức dậy Kim Thơ không nhìn thấy điện thoại của mình, tìm hết các ngõ ngách trong phòng cũng không thấy, chỉ có thể là ở chỗ Lê Giang Lâm.
Lê Giang Lâm nhìn xuống túi quần của mình, “Trong túi của anh, nếu muốn em có thể tự lấy.”
Sao hôm nay lại thay đổi cách xưng hô rồi? Thật sự không quen chút nào, nhưng nghe rất có tình cảm. Hai má Kim Thơ có chút ửng hồng.
Vì Lê Giang Lâm đang cầm bát đĩa bằng cả hai tay cho nên không thể lấy điện thoại trong túi quần ra cho Kim Thơ được. Kim Thơ thấy anh nghiêng người về phía mình rồi xoay túi quần qua, không suy nghĩ nhiều cô vươn tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần Lê Giang Lâm ra. Người lấy thì rất tự nhiên nhưng người bị đυ.ng chạm trái tim liền lỗi nhịp, Lê Giang Lâm một mạch đi nhanh và bếp làm Kim Thơ có chút sững sờ, sao lại đi nhanh như vậy suýt nữa làm rơi điện thoại của tôi rồi. Cô mở máy lập tức choáng váng khi thấy ngày hiển thị trên màn hình là thứ năm chứ không phải ngày cuối tuần. Nhưng tại sao hôm nay cô không đi làm và Lê Giang Lâm cũng không đi làm?
Kim Thơ chạy vào bếp miễn cưỡng hỏi Lê Giang Lâm, “Giang Lâm, hôm nay là thứ mấy?”
Lê Giang Lâm vẫn đang rửa bát: “Thứ Năm.”
Kim Thơ: “Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy đi làm? Còn nói với tôi cứ ngủ tiếp đi.”
Kim Thơ lấy cái nồi chưa rửa đẩy qua chỗ Lê Giang Lâm. Vào mỗi ngày Lê Giang Lâm điều gọi cô dậy ăn sáng lúc tám giờ, nhưng nếu là cuối tuần thì cô sẽ được phép ngủ đến trưa. Mới hôm trước đã hứa với giám đốc Triệu sẽ không đi làm muộn nhưng hôm nay cô lại bỏ ngang công việc.
Lê Giang Lâm cứ làm công việc của mình nhưng vẫn trả lời Kim Thơ, “Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi.”
Khi Kim Thơ nghe anh nói đã xin nghỉ phép cho mình, cô sửng sốt vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn về cuộc trò chuyện của Lê Giang Lâm và Triệu Hoàng. Kim Thơ thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay lần này Lê Giang Lâm không nói những lời khiến người khác hiểu lầm, có lẽ vì phong cách trò chuyện của anh ta quá đặc biệt cho nên Kim Thơ rất sợ mỗi khi Lê Giang Lâm dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Triệu Hoàng.
Nhìn thấy hai tin nhắn đã bị xoá đi trong hộp thư chat, Kim Thơ tò mò hỏi: “Tại sao lại xoá tin nhắn?”
Lê Giang Lâm nhẹ giọng: “Quên.”
Quên? Sao lại quên?
Anh nói nghe cứ như chiếu lệ vậy, nếu anh quên thì vì lý do gì giám đốc Triệu cũng xóa đi một tin nhắn, làm sao một người vừa gửi tin nhắn đi rồi cảm thấy nó không thích hợp sau đó bấm xoá lại dễ dàng quên tin nhắn mà mình đã soạn ra được chứ? Nhưng nhìn vào khung chat thì không thấy có vấn đề khác thường gì trong nội dung cuộc trò chuyện.
Kim Thơ cầm điện thoại di động của mình trở về phòng và gọi cho Triệu Hoàng. Sau cuộc trò chuyện cũng không nói gì bất thường, giám đốc Triệu chỉ nói với cô mấy ngày nữa cứ ở nhà nghỉ ngơi, thứ hai sẽ có cuộc họp bàn về chuyện chọn ứng cử viên làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm, hãy chuẩn bị tốt cho cuộc họp. Nhưng giọng của Triệu Hoàng nghe rất bất mãn.
Kim Thơ cau mày hỏi Triệu Hoàng: “Giám đốc, có chuyện gì sao?”
Tâm trạng Triệu Hoàng không được tốt lắm, “Có người chỉ muốn ôm đùi Hà My mà không nghĩ đến chất lượng show diễn, tôi cũng không muốn đυ.ng chạm đến quyền lợi của người ta, nhưng thôi, cô không phải lo lắng về điều đó, việc của cô như thế đã xong, việc còn lại cứ để tôi giải quyết.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Triệu Hoàng, tâm trạng của Kim Thơ cũng bị ảnh hưởng, cô lo lắng giám đốc bên bộ phận kinh doanh sẽ phản đối việc mời Erik Lưu làm gương mặt đại diện, vấn đề này phải được sự đồng ý giữa bộ phận truyền thông quảng cáo và bên phát triển chiến lược kinh doanh, nếu một bên không đồng ý cũng xem như thất bại.
Kim Thơ rầu rĩ ngồi trên giường, lúc này Lê Giang Lâm đẩy cửa bước vào, nhìn vẻ mặt của cô không được tốt anh nghĩ có lẽ Triệu Hoàng đã nói với cô về hai tin nhắn đã bị xoá. Trong lòng có chút bất an, Lê Giang Lâm lên tiếng hỏi:
“Sếp của em đã nói gì?”
Kim Thơ liếc mắt nhìn anh, sao tự nhiên lại quan tâm đến sếp tôi như vậy?
Kim Thơ lắc đầu: “Không có gì.”
Lê Giang Lâm: “Hôm qua, ba em gọi điện muốn anh đưa em về nhà.”
Vừa nghe Lê Giang Lâm nói ba cô gọi điện, Kim Thơ không cần nghĩ ngợi gì, cô từ chối thẳng thừng: “Không, tôi sẽ không về đâu, nếu sau này ông ấy có gọi thì anh đừng nghe máy.”
Lê Giang Lâm đưa điện thoại của mình qua cho cô.
“Anh làm gì vậy?” Kim Thơ khó hiểu hỏi.
“Anh trả lời điện thoại vì anh tôn trọng ông ấy như ba anh, và cũng vì ông ấy là ba của em. Nếu em không hài lòng về điều này em có thể xóa số điện thoại của ông ấy ra khỏi danh bạ điện thoại của anh, hay chặn số luôn cũng được. Chỉ có như vậy anh mới không bao giờ trả lời điện thoại của ông ấy. Em bảo anh đừng nghe máy, cái này anh không thể làm được vì anh không thể làm ngơ với ba mình được.”
Giọng Lê Giang Lâm rất thong thả nhưng cẩn trọng, trong lời nói còn có chút trắc ẩn khiến người nghe cảm nhận được sự chân thành mà thấy thoải mái, anh điều chỉnh tông giọng mình sao cho những gì mình nói ra khiến đối phương chấp nhận hoàn toàn.
Kim Thơ sửng sốt, sao hôm nay lại nói nhiều như vậy, lời nói ra còn rất có đạo lý của một con người nữa ta, anh trúng tà rồi sao?
Nhưng dù Lê Giang Lâm nói có đạo lý thì Kim Thơ cũng không muốn nghe vì nó liên quan đến ba cô, cô lạnh lùng quay mặt đi.
“Anh không sợ ông ấy sẽ bám lấy anh, sẽ gây phiền phức cho anh sao?”
Ánh mắt Lê Giang Lâm không chớp cứ thế nhìn chằm chằm Kim Thơ, ý tứ hàm xúc trong lời nói của anh rất rõ ràng.
“Nếu là trước kia thì sợ thật, nhưng là hiện tại thì không, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn mà không ai có thể ngăn cản được dù người đó là ba anh, và cũng vì em là vợ anh cho nên người nhà của em cũng là người nhà của anh, anh không hề ngại phiền phức nếu tất cả những phiền phức đó đến từ em.”