Dịu Dàng Bên Em

Chương 53: Ánh sáng nhỏ trong cuộc đời em



Nắng chiều hắt vào từ ô cửa sổ mang theo vài tia sáng huyền ảo lơ lửng trong không trung như sợi chỉ mảnh vàng rực, Lê Giang Lâm đứng giữa những tia sáng, đường nét sắc sảo trên gương mặt càng thêm nổi bật, dáng người cao lớn, trên khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, cả người anh toát lên vẻ thảnh thơi nhàn nhã, tự tin và dễ gần, không còn nhìn thấy sự nghiêm nghị và lạnh lùng thường ngày của anh.

Kim Thơ nhớ không lầm thì lý do anh kết hôn với cô là vì mong muốn của ba anh, nếu được sự gắn kết của gia đình ông Phạm Hùng để điều hành WOsan, vì vẫn còn khá nhiều cổ phần của WOsan chưa biết đang thuộc quyền sở hữu của ai trong dòng họ Phạm, muốn thuận lợi nắm giữ quyền điều hành giữa hai tập đoàn thì chỉ có thể kết hôn với cô. Nhưng giờ một nửa cổ phần của WOsan đã thuộc về anh, anh ta đã có tất cả thì cần gì phải nhún nhường hay sợ mất lòng ai.

Không giống như Kim Thơ, trước kia cô đã từng vì bảo vệ cho mẹ thuận lợi ra nước ngoài và tâm huyết của ông nội không bị chia năm sẻ bảy mà sợ làm mất lòng ba cô, nhưng bây giờ cô không sợ nữa, hiện tại mục tiêu của cô là lấy lại WOsan còn những chuyện khác không cần quan tâm đến làm gì, ngay cả khi người đó là ba cô.

Quan hệ giữa cô và Lê Giang Lâm đơn giản là vì lợi ích của cả hai, địa vị của cô giúp anh vững vàng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của cả hai tập đoàn NIP và WOsan, và củng cố quyền điều hành trong thời gian sơ khai, còn Lê Giang Lâm sẽ giúp Kim Thơ vực dậy WOsan và điều hành nó trở lại thị trường đứng vững trước khi Kim Thơ có thể lấy lại bằng một cách nào đó. Vậy thì giữa hai người không cần một thứ quan hệ gì khác, và cuộc hôn nhân của họ sẽ có thể kết thúc bất cứ lúc nào nếu một trong hai không muốn ràng buộc nữa, và người có khả năng nhiều nhất muốn ly hôn là Lê Giang Lâm chứ không phải Kim Thơ, vì trong lúc này cô vẫn chỉ là một nhân viên thực tập chưa đủ sức về mọi mặt để lấy lại WOsan trong tay Lê Giang Lâm.

Kim Thơ cúi đầu sau đó ngồi xuống giường, cô quay sang nhìn chiếc điện thoại trong tay Lê Giang Lâm, ánh mắt có chút hoảng hốt mà người ngồi bên cạnh có thể dễ dàng nhìn ra được. Lê Giang Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, anh vuốt điện thoại mở nó ra và tìm được số của bố vợ, đặt ngón tay Kim Thơ vào nút xóa, anh đưa mắt nhìn đôi môi tái nhợt của cô như sắp đánh mất thứ gì đó quý báu, Lê Giang Lâm nhỏ giọng thì thầm bên tai Kim Thơ.

“Nếu em không muốn ông ấy hiện hữu trong cuộc sống của em thì hãy xóa nó đi, vì ông ấy rất thường gọi cho anh để hỏi về em.”

Kim Thơ hơi giật mình, cô ngước lên nhìn Lê Giang Lâm: “Ông ấy hay gọi cho anh lắm sao?”

Lê Giang Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tại sao ông ấy lại gọi cho anh?”

“Chỉ có một lý do, vì anh là chồng của con gái ông ấy.” Lê Giang Lâm nói: “Những món ăn mà em thích, những tật xấu mà em có ông ấy điều nói cho anh nghe, ông ấy còn nhờ anh đánh thức em dậy mỗi buổi sáng. Ngay từ đầu anh thật sự không thích làm bảo mẫu, nhưng vì lời nhờ vả của ông ấy mà anh quan tâm đến em hơn.”

Lê Giang Lâm ân cần: “Ông ấy muốn có ảnh cưới của chúng ta và muốn biết liệu em có đang vui vẻ với cuộc sống này hay không.”

“Anh đưa nó cho ông ấy rồi sao?” Trạng thái của Kim Thơ lúc này như không định thần được trước những bất ngờ mà Lê Giang Lâm nói với cô, cô cứ tưởng ba cô là người vô tâm không hiểu gì về suy nghĩ của con gái, gã cô đi xem như đã làm tròn trách nhiệm, không ngờ ông ấy vẫn quan tâm đến cô.

“Không, vì anh nghĩ em sẽ không đồng ý.” Lê Giang Lâm đáp lời.

Kim Thơ cảm thấy trong lòng hơi chua chát, cô mím môi trầm giọng than thở: “Sao trước đây anh chưa bao giờ nói với tôi về việc ông ấy gọi điện hỏi thăm tôi, tại sao anh lại kể chuyện riêng tư của tôi cho ông ấy nghe khi chưa hỏi ý kiến của tôi?”

Lê Giang rút điện thoại về và bỏ nó vào túi quần, anh im lặng không nói gì. Cằm Kim Thơ hơi nâng lên, vẻ mặt trở nên kiêu ngạo nhìn chằm chằm Lê Giang Lâm: “Được rồi, đúng như lời anh nói, sau này tôi sẽ đích thân nói với ông ấy không được quấy rầy anh nữa.”

Lê Giang Lâm thở dài, rõ ràng anh đang cố giải thích cho Kim Thơ biết ba cô rất quan tâm đến cô, và anh cũng quan tâm đến cô, nhưng giải thích một hồi lại thành ra thế này đây, chẳng lẽ anh thật sự là tiếp người không biết cách nói chuyện để người khác hiểu mình hay sao? Càng nói càng đi sai hướng.

Còn Kim Thơ thì lại nghĩ bố mình gọi nhiều lần làm phiền đến Lê Giang Lâm, cô cảm thấy khó chịu, nếu ông ấy muốn có thể gọi trực tiếp cho cô mà sao lại làm phiền đến anh ta? Cô đâu phải là một đứa con vô tâm, mấy ngày trước cô đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho bố mình nhưng giả vờ không nhớ ngày sinh nhật để chờ điện thoại của ông gọi cho cô, nhưng ông lại đi gọi cho Lê Giang Lâm, cô vừa giận lại vừa đau lòng. Nếu ông gọi điện cho cô một lần để nói lời xin lỗi, cô sẽ không hề chần chừ ngay lập tức sẽ tha thứ, sống chung một mái nhà bấy lâu ông thật sự không hiểu con gái mình là người ngoài cứng trong mềm hay sao?

“Ý anh không phải như vậy, anh chỉ muốn nói cho em hiểu ba em rất quan tâm đến em.” Và anh cũng vậy, nhưng vế sau Lê Giang Lâm lại không nói tiếp.

Nói xong lời này Lê Giang Lâm đứng dậy bước ra khỏi phòng, anh muốn để lại không gian yên tỉnh cho cô vợ nhỏ bé của mình thả lỏng tâm tình và suy nghĩ kỹ càng về những gì anh đã nói, hy vọng cô sẽ hiểu được lòng anh đang muốn giúp cô hoà hợp với ba của cô.

“Bàn tαy tặng hoα hồng bαo giờ cũng ρhảng ρhất hương thơm” Cuộc sống giống như một ʋòпg tuần hoàn nhân quả. Khi tɾαo đi tình yêu nó sẽ luôn biết tìm đường mà quαy tɾở về với mình. Vậy nên, anh muốn Kim Thơ hãy mở ɾộng tấm lòng và sống tɾọn vẹn tɾái tim, và anh cũng muốn vì cô làm điều gì đó có ý nghĩa hy vọng cô sẽ hiểu được lòng anh, bởi những gì cho đi nhất định sẽ quαy tɾở lại với mình vào một ngày nào đó.

Tình yêu chân thành là thứ tình cảm mềm mại nhất, nhưng cũng có sức mạnh vững bền nhất ẩn sâu bên trong mỗi con người. Bất kể cuộc sống giαn nαn thế nào, anh mong em hãy vững vàng giữ cho mình một tɾái tim lương thiện, không giận hờn hay oán trách một ai cả, và anh luôn kiên tɾì vun đắρ cho tình yêu thầm lặng của mình dành cho em. Con đường phía trước còn dài, và trong suy nghĩ của Kim Thơ hãy còn quá non nớt để nhận thức được đúng sai của cuộc sống mà đi đúng hướng, anh hy vọng mình sẽ là ngọn hải đăng soi đường cho em, là thứ ánh sáng dù nhỏ nhoi để có thể giúρ em mãi mãi không bαo giờ bước lầm đường lạc lối.