Học Ngoan

Chương 126



Hai ngày nay Bắc Kinh đón một trận mưa to.

Từ hành lang của toà bệnh viện cũ, Tôn Thành đi đến bàn hướng dẫn y tế rồi đưa thẻ học sinh cho y tá trực ở đó: "Nhờ chị nói với thầy Lữ giúp, em thi xong rồi nên tới báo danh, hôm nay thầy không có ở đây thì mai em quay lại."

Y tá cụp mắt nhìn thẻ học sinh rồi trả lại cho hắn, cười nói: "Ừ, để chị nói giúp cho. Cơ mà chưa đến lúc bọn em thực tập phải không, sao mới năm nhất đã đến bệnh viện rồi?"

"Không phải thực tập. " Tôn Thành nói: "Thầy Lữ chiếu cố em thôi."

Có lẽ Lữ Quy Phàm không muốn hắn ra ngoài làm thêm hè, gây cản trở việc học nên mới cho hắn một chỗ để ở lại, chuyện thực tập tại bệnh viện cũng có các quy định liên quan, không thể để một mình hắn "vượt rào" được.

"Thảo nào, bác sĩ Lữ tốt như vậy đó, lúc nào cũng quan tâm đến học trò lắm."

Tôn Thành gật đầu, bước ra khỏi cổng chính bệnh viện.

Y tá ở phía sau nói thầm với đồng nghiệp: "Nhóc đẹp trai này lạnh lùng ghê..."

Mưa hãy còn lớn, Tôn Thành đứng dưới mái hiên nhà cong kiểu cũ một lúc, định đợi mưa tạnh, trong lúc đó lấy điện thoại ra bấm gọi cho Cố Dương.

Vừa đổ chuông một tiếng, cuộc gọi được kết nối ngay: "Anh ơi!"

Tôn Thành hỏi: "Thi cử thế nào?"

Năm nay Cố Dương thi vào cấp ba, giọng điệu của nhóc nghe thoải mái vô cùng: "Em nghĩ là ổn. Anh ơi, nghỉ hè anh không về ạ?"

"Ừm." Tôn Thành đưa ra lý do: "Phải ở bệnh viện học mấy hôm."

"Vậy cũng được." Cố Dương nói: "Vừa khéo chị Thải phải đi công tác ở Bắc Kinh một tuần, tới lúc đó em lên chơi với anh vài ngày vậy."

Tôn Thành còn chưa nói gì, cậu nhóc đã vội cướp lời: "Quyết định vậy nha, cúp đây, anh làm gì thì làm đi ạ!"

Chịu thua nhóc con rồi. Quả thực cũng đã rất lâu Tôn Thành không gặp cậu nhóc, nói không muốn gặp là nói dối, hắn khẽ nhếch miệng, lấy điện thoại rồi mở WeChat lên, xem lại tấm ảnh Lâm Thiên Tây gửi cho hắn một lần nữa.

Từng cuộc thi đấu diễn ra, tên của Lâm Thiên Tây luôn luôn đứng đầu bảng xếp hạng và khen thưởng, không biết trận đấu tiếp theo của cậu là gì, chắc hẳn quy mô sẽ càng lớn hơn.

Hôm đó hắn thật sự sợ hãi, còn tưởng cậu có chuyện gì, nhưng thấy cái này rồi thì dễ chịu hẳn, ít nhất cũng chứng minh được Lâm Thiên Tây vẫn đang cố gắng không ngừng.

Hắn bấm thoát ảnh, nhìn bức hình nền của cả hai trên WeChat, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên màn hình.

Lâu như vậy rồi, chẳng biết đã xem qua bao nhiêu lần.

Mưa ngừng rơi, Tôn Thành cất điện thoại rồi rời khỏi khu vực bệnh viện.

Khi hắn đến gần lối vào tàu điện ngầm, Lưu Đại Tùng băng qua lối đi bộ từ bên kia đường, dáng người cao lớn vọt thẳng đến trước mặt hắn: "Đang chờ cậu đây, ký túc xá liên hoan, ba thiếu một! Cũng thật là, nghỉ hè không được đi xả hơi mà còn phải đến bệnh viện học, cái số của cậu là số gì ấy."

Tôn Thành hỏi: "Tập trung ở đâu?"

Lưu Đại Tùng lấy điện thoại ra: "Chỗ của Cao Trạch, cậu ấy với Ôn Đào tập hợp xong thì về nhà, để tôi xem xa không, không xa thì bọn mình đi qua luôn."

Tôn Thành đi đến lối vào tàu điện ngầm: "Đi tàu điện ngầm đi, chỗ nào cũng kẹt xe rồi."

"Hầy, cũng đúng." Lưu Đại Tùng đi theo hắn.

Xe taxi đang chạy trên đường, phía xa xa là đài Truyền hình Trung ương(*).

Qua cửa sổ xe, Lâm Thiên Tây nhìn chốn thủ đô vừa được cơn mưa lớn gột rửa, đến bây giờ vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, vậy mà cậu lại đến Bắc Kinh rồi.

"Lâm Thiên Tây?" La Kha ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cậu, chỉ tay về phía trước.

Lâm Thiên Tây quay đầu lại, Tả Hoành ngồi ở ghế phụ đang nhìn cậu đầy hứng thú, đôi mắt bình thường đã hẹp dài, lúc này híp lại trông còn nhỏ hơn. Cậu nhíu mày hỏi: "Gì vậy?"

"Chờ cậu nghe anh nói chứ gì." Tả Hoành vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Thầy Mã không có ở đây, anh phải chịu trách nhiệm dẫn hai đứa đi, cậu tập trung nghe anh nói được không?"

"Được." Lâm Thiên Tây gật đầu: "Anh nói đi."

Tả Hoành bấy giờ mới quay đầu về, nói tiếp vấn đề trước đó: "Tại sao nói cuộc thi này là cánh cửa sự nghiệp, sự nghiệp mà chúng ta đang nói đến không chỉ là kiếm sống nhờ chơi bi-a, mà còn là đi lên một tầm thi đấu cao hơn, tiến đến giải vô địch chuyên nghiệp thế giới, thậm chí là giành được vinh dự đại diện cho quốc gia, giờ thì biết tại sao nhà trường sẵn sàng bỏ nhiều công sức vào việc bồi dưỡng mấy đứa rồi chứ gì? Giải đấu lớn lần này chính là điểm bắt đầu, một khi đã mở cánh cửa đó ra, cuộc sống sau này của mấy cậu sẽ hoàn toàn khác..."

Lâm Thiên Tây duỗi chân về phía trước, tựa lưng vào ghế, im lặng lắng nghe.

Một cuộc sống hoàn toàn khác.

"Còn một chuyện nữa, nếu xếp hạng cao sau trận này, có thể sẽ cần ở lại Bắc Kinh huấn luyện, có khả năng đến lúc đó mấy cậu cũng phải quay về trường thi cử cho đủ tín chỉ, chắc chắn sẽ bận lắm đấy."

"Đến mức đó cơ à?" La Kha lẩm nhẩm trong miệng rồi chỉnh lại mắt kính, quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây, chợt thấy cậu bỗng ngồi thẳng dậy.

"Đệt mẹ?"

"Tục tĩu quá đấy nhé." Tả Hoành nói: "Thủ đô là nơi các anh tài hội tụ, có sân huấn luyện là chuyện bình thường, hồi trước đàn anh đàn chị của anh cũng từng huấn luyện ở đây, sau đó còn ra nước ngoài thi đấu."

"..." Lâm Thiên Tây sờ lên khoé miệng, mắt đảo quanh rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vậy mà còn có cơ hội này nữa.

"Sắp đến nơi rồi, tối nay liên hoan, anh mời, mấy cậu có bận gì không?" Tả Hoành quay đầu lại, vẫn cái vẻ hứng thú nhìn Lâm Thiên Tây: "Đàn em à, có bận gì không, muốn tự ra ngoài đi chơi hả?"

La Kha nói: "Lâm Thiên Tây chắc không có người quen nào ở Bắc Kinh, một mình cậu ấy đi đâu chơi được?"

Lâm Thiên Tây nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc, hồi lâu sau, cậu nhếch miệng đáp: "Không bận gì."

Như bây giờ thì làm sao đi gặp hắn được đây. Phải chi biết hắn học trường nào thì tốt rồi, cậu còn có thể âm thầm đến nhìn một cái. Người tài giỏi như hắn, rốt cuộc là Bắc Đại, hay là Thanh Hoa?

"Thật không?" Tả Hoành nói: "Vậy được, cất đồ cất đạc xong đi liên hoan thôi."

Sau đó trời không còn mưa nữa, sẩm tối, khu ăn uống mở đèn sáng trưng.

Tôn Thành xách một lốc bia lấy từ trên quầy, khom người đi vào trong căn phòng nhỏ, sau đó hắn đặt bia lên trên bàn rồi mở ra, lấy một lon đặt trước mặt Lưu Đại Tùng, kế tiếp lại lấy hai lon đưa cho hai bạn cùng phòng khác ở đối diện là Cao Trạch và Ôn Đào.

Lưu Đại Tùng chỉ vào điện thoại của mình cho hắn xem: "Nhìn giúp tôi nào người anh em, tôi đang chọn tai nghe mới."

Tôn Thành liếc mắt nhìn: "Tính mua khoảng bao nhiêu?"

"Không tới hai ngàn."

Tôn Thành chỉ vào một cái: "Cái này đi, ổn nhất trong tầm giá."

Lưu Đại Tùng giơ cao điện thoại lên: "Cái ba ngàn phía trên thì sao? Hay là cứ cắn răng mua nhỉ?"

"Không cần thiết, nhìn đẹp nhưng không đáng." Tôn Thành ngồi xuống.

Cao Trạch thò cái mặt tròn từ phía đối diện qua: "Để tôi chọn giúp cậu nè."

"Thôi đi, cậu không đủ trình." Lưu Đại Tùng hất cằm về phía Tôn Thành: "Tôi nhận ra từ lâu rồi, anh Thành của chúng ta có xuất thân cao quý, chắc chắn đã dùng rất nhiều đồ xịn, tìm cậu ấy là chuẩn không cần chỉnh."

Tôn Thành nói: "Đừng quá lời vậy, tôi cũng chỉ là một người làm thêm ở bệnh viện thôi."

Cao Trạch đang ngồi loay hoay với cái nồi dê hầm ở phía đối diện hỏi hắn: "Cơ mà cậu cũng không về nhà nhỉ, Đại Tùng bảo cậu có người yêu mà, đừng bảo là xạo đấy nhé. Có người yêu sao không tranh thủ nghỉ hè quay về gặp người ta đi? Sao trông cậu còn thảm hơn bọn FA vậy."

Ôn Đào tiếp lời: "Tôi cũng nghi ngờ đây, người yêu của câu ở đâu thế? Gần cả năm rồi cũng chẳng thấy đâu."

Lưu Đại Tùng vừa nuốt xuống ngụm bia đã nói ngay: Ờ ha? Nghe mấy cậu nói vậy tôi cũng nghi ghê."

Tôn Thành nói: "Có người yêu."

"Ở đâu cơ?" Ôn Đào cười nói: "Siberia, hay là rãnh Mariana?"

"Thượng Hải."

Lưu Đại Tùng suýt chút nữa phun ngụm bia vừa nuốt ra: "Thượng Hải? Thế thì ngay trong nước luôn mà, sao lâu vậy vẫn chưa thấy mặt mũi đâu?"

Tôn Thành xoay xoay lon bia, cụp mắt: "Hiện tại cậu ấy đang gặp trở ngại, muốn tự mình vượt qua, không muốn để tôi giúp đỡ."

Như vừa nghe thấy chuyện lạ, cả ba đồng thời thò đầu qua.

Ôn Đào: "Có chuyện gì à?"

Cao Trạch: "Kể nghe xem nào."

Lưu Đại Tùng rất hăng hái: "Tôi cứ tưởng kiểu người hợp với cậu thì phải là một em gái mềm yếu cơ, hóa ra lại là cô nàng mạnh mẽ à?"

Tôn Thành liếc cậu ta một cái: "Có thể sẽ không giống trong tưởng tượng của các cậu đâu."

"Sao mà không giống, ngoại hình không đẹp à?"

Tôn Thành thản nhiên đáp: "Đẹp lắm."

Lâm Thiên Tây bước hụt chân, suýt chút nữa ngã về phía trước, tay kịp thời bám vào cột đèn bên đường: "Đệt, sao đường ở đây gồ ghề thế!"

5

Tả Hoành đứng trước cửa tiệm gọi cậu: "Đến rồi, anh vào gọi món trước nhé."

La Kha đưa tay đỡ cậu: "Không sao chứ?"

"Không sao." Lâm Thiên Tây không để cậu ta dìu, cậu cử động nhẹ cổ chân phải, chẳng biết là do chưa thích nghi với khí hậu hay là do trời mưa, vết thương cũ lại nhói đau, nhưng tình huống không nghiêm trọng nên cậu cũng không nhắc đến, chỉ theo anh đi vào trong tiệm.

1

Tả Hoành ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, đã gọi sẵn hai món khai vị để trên bàn, anh nhìn thực đơn trong tay: "Nghe bảo đây là quán đặc sản, anh còn sợ bọn mình đến muộn cơ, hoá ra giờ này cũng ổn, không có mấy ai."

Lâm Thiên Tây ngồi xuống đối diện anh rồi đưa mắt nhìn vào bên trong, chỉ có vài gian phòng riêng sáng đèn, bên ngoài trừ họ ra cũng chỉ có ba đến bốn bàn, rất yên tĩnh.

La Kha ngồi bên cạnh Tả Hoành, mặt đối mặt với Lâm Thiên Tây, cậu ta lấy giấy ăn lau bàn rồi nhìn cậu: "Lâu vậy rồi mà đây mới là lần đầu đi ăn cùng cậu đó, cậu có kiêng cái gì không?"

1

Lâm Thiên Tây cười: "Trông tôi mong manh vậy à?"

Tả Hoành không khỏi liếc nhìn La Kha: "Cậu cũng chu đáo ghê nhỉ."

La Kha nói: "Sợ dị ứng gì đó lại ảnh hưởng đến thi đấu."

"Cũng đúng." Tả Hoành đưa thực đơn cho người phục vụ đi ngang qua.

Lâm Thiên Tây nghịch chiếc đũa, ánh mắt hướng ra bên ngoài xuyên qua kính cửa sổ, đột nhiên cậu nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ nằm chếch đối diện, hành lang trước cửa tối đen như mực, bên trên treo tấm biển sáng đèn "Xăm hình, xăm nghệ thuật", lời hứa hẹn với Tôn Thành ngày trước chợt hiện về trong tâm trí.

Trước lúc thi tốt nghiệp đã nói khi lên Bắc Kinh học sẽ cùng nhau đi xăm, cuối cùng lại thất hứa.

Bây giờ đã được hít thở chung bầu không khí với hắn, tuy rằng muộn một năm, cũng không biết hắn ở đâu trong thành phố này.

Từng món ăn được bày đầy đủ trên bàn, tầm mắt của Lâm Thiên Tây mới quay trở về, La Kha ở trước mặt đang nhìn cậu, cậu ta cười nói: "Sao tôi có cảm giác từ khi đến Bắc Kinh, cậu cứ mất tập trung mãi ấy?"

"Không." Lâm Thiên Tây nói: "Đang nghĩ chuyện thi đấu thôi."

"Chắc chắn cậu làm được mà." La Kha đẩy đĩa đồ ăn vừa bưng lên đến trước mặt cậu: "Cơ mà ăn nhiều chút đi."

"Làm gì vậy?" Lâm Thiên Tây cầm đũa chỉ vào mũi mình: "Trông trạng thái hiện tại của tôi không tốt à?"

La Kha nói: "Rất tốt, vẫn đẹp trai như cũ."

Tả Hoành ngậm ống hút uống coca, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Vẫn gầy, nhưng so với lúc vừa mới vào trường thì ổn lắm rồi, hồi ấy gầy đến nỗi chẳng ra thể thống gì."

"Vậy được rồi." Lâm Thiên Tây gắp miếng thịt vào miệng rồi thầm nghĩ, trạng thái tốt là được.

Nhạc trong tiệm phát suốt từ nãy đến giờ, đến lúc họ sắp xong bữa ăn, danh sách phát đã qua được mười mấy bài.

Không có ý định bia rượu trước khi thi đấu, uống hết ngụm coca cuối cùng, Lâm Thiên Tây bất chợt nghe thấy một giai điệu quen thuộc, lon coca khựng lại bên môi.

Là bài hát ngày ấy,《 Lặng lẽ say mê 》.

Phút chốc, ký ức thời trung học như quay trở lại thời điểm trong gian phòng KTV mờ tối, hình ảnh Tôn Thành đè cậu ra hôn cũng hiện lên trước mắt.

Yết hầu lăn lăn, cậu đặt lon coca xuống rồi đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Tả Hoành chỉ cho cậu, ở phía trên mặt sau quầy lễ tân có bảng hướng dẫn: "Chỗ đó đó, nhanh lên, chuẩn bị đi rồi."

Sau khi đi qua quầy lễ tân, Lâm Thiên Tây không đến nhà vệ sinh mà đứng lại một lúc, cậu xoay người lấy một chiếc cốc giấy từ quầy rồi đưa cho người phục vụ đang đứng trông ở đó: "Có nước ấm không?"

"Có." Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn cầm ấm điện rót cho cậu một cốc.

Lâm Thiên Tây hỏi tiếp: "Chuyển bài được không?"

"Nghe không hay ạ?" Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Vậy để em đổi cho anh."

Nhạc đang phát chuyển sang bài khác. Lâm Thiên Tây nâng cốc lên uống một ngụm nước ấm, một nam sinh mặt tròn đã đứng ngay cạnh cậu từ khi nào, người nọ đang thúc giục nhân viên phục vụ: "Nhanh lên chút nào, thêm một lốc bia nữa, bạn cùng phòng của tôi đang chờ đó."

"Có ngay đây." Ngay khi nhân viên phục vụ đang xoay người lại lấy, bên ngoài cửa tiệm bỗng có hai, ba người lôi kéo nhau đi vào, một trong số đó còn loạng choạng va vào cửa, cả người nồng mùi rượu, cả ba cùng nhau đến chỗ quầy hàng.

"Này, đừng có nôn ở đây, chỗ người ta đang làm ăn mà!" Nhân viên phục vụ lập tức đuổi bọn họ đi.

"Nói năng kiểu gì vậy hả!" Đối phương cũng không vừa, tức khắc đứng dậy mắng lại.

"Ê nè, bia!" Nam sinh mặt tròn bị kẹp ở giữa, vừa mới mở miệng, cậu ta bỗng bị một tên say rượu đẩy sang bên cạnh, vô tình đụng phải Lâm Thiên Tây, tay cậu run lên, nước ấm trong cốc giấy văng ra ngoài hơn phân nửa, cũng may cậu nhanh tay, nếu không thì nước đã văng lên người cậu.

"Đệt!" Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên, cậu không nhìn nam sinh nọ mà chỉ nhìn chằm chằm mấy tên sâu rượu kia, vừa đặt cốc giấy xuống, cậu tiện tay cầm luôn chai rượu trên quầy, mặt lạnh tanh nói: "Cút."

Ba gã đàn ông ăn diện bảnh bao, như thể chưa từng gặp ai đáng sợ như vậy, người này túm người kia, cả ba chuệnh choạng kéo nhau ra ngoài cửa không dám ho he lời nào.

Lâm Thiên Tây để chai rượu xuống rồi vung tay trở lại bàn ăn.

La Kha ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu sao thế, sao tự dưng phản ứng mạnh vậy?"

Lâm Thiên Tây ngồi xuống: "Mẹ nó, tôi ghét nhất bọn đánh nhau gây chuyện."

Tả Hoành buồn cười: "Chỉ là mấy tên uống say thôi mà, cậu cho rằng đây là chỗ nào chứ, ở đâu ra nhiều vụ đánh nhau gây chuyện thế?"

Lâm Thiên Tây tỉnh táo lại, khóe miệng giật giật: "Ừm, em quên mất, đây là Bắc Kinh, yên bình lắm."

Không giống như khu phố nhỏ hỗn loạn kia.

Tôn Thành đang cầm lon bia ngồi trong phòng, đột nhiên nghe thấy giai điệu quen thuộc, hắn lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài.

"Sao vậy?" Lưu Đại Tùng hỏi.

Nhưng chưa được mấy câu thì tiệm đã chuyển sang bài khác.

Hắn rời mắt khỏi nơi đó: "Không có gì."

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Cao Trạch ôm một lốc bia bước vào: "Ê, tôi vừa gặp người anh em kia đẹp trai lắm, cầm chai rượu doạ ba tên say xỉn bỏ chạy luôn, cứu tôi một mạng đấy."

Lưu Đại Tùng hỏi: "Ai vậy, cậu cảm ơn người ta chưa?"

Nghe vậy, Cao Trạch đặt lốc bia xuống: "Ừ nhỉ, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt nữa, để tôi xem người ta đi chưa." Vừa nói, cậu ta vừa quay đầu đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây đã đứng ở cửa chuẩn bị rời đi.

Đứng thanh toán ở quầy xong, Tả Hoành đi ra nói với cậu: "Cho cậu bớt nóng này, nhìn đi, có người muốn cảm ơn cậu đấy."

Lâm Thiên Tây liếc mắt vào trong thì thấy nam sinh mặt tròn ban nãy đã đi ra, đang nhìn về phía cậu, trùng hợp sao cậu bạn nọ đứng ở nơi thiếu sáng, không thể thấy rõ mặt mũi.

"Anh hỏi rồi, mấy sinh viên khoa y." Tả Hoành bảo.

Lâm Thiên Tây nói: "Làm bác sĩ tốt ha, cứu người chữa bệnh, bảo vệ bác sĩ là trách nhiệm của mọi người mà."

La Kha cười: "Đúng vậy, tuyển thủ bọn mình hở chút là bị thương, không thể không có bác sĩ, thế cậu có muốn đi làm quen với người ta chút không?"

"Quen biết gì chứ." Lâm Thiên Tây vẫy tay với nam sinh nọ rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa lớn giọng nói đùa: "Không cần cảm ơn! Tuyển thủ Thượng Hải gửi lời chào đến sinh viên khoa y Bắc Kinh, cảm ơn sự nỗ lực của các cậu vì chúng tôi trong tương lai!"

"Tôi tò mò lắm luôn, rốt cuộc người yêu của cậu là người thế nào vậy?" Trong phòng riêng, Lưu Đại Tùng đẩy đẩy Tôn Thành: "Kể nghe chút đi."

Tôn Thành vẫn luôn im lặng, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng hô: "Tuyển thủ Thượng Hải gửi lời chào đến sinh viên khoa y Bắc Kinh, cảm ơn sự nỗ lực của các cậu vì chúng tôi trong tương lai!"

Hắn bỗng ngước mắt lên rồi đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Cao Trạch quay lại suýt nữa đụng phải hắn: "Tôn Thành?"

Tôn Thành chạy mãi cho đến khi ra ngoài cửa hàng rồi đi thêm một đoạn mới dừng lại, rõ ràng chưa chạy được bao xa mà lồ.ng ngực hắn đã phập phồng từng đợt.

Trên đường chẳng có lấy một bóng người, không hề có bóng dáng người kia.

Giọng nói khi nãy rõ ràng là của cậu, lẽ nào hắn nghe lầm rồi?