Manmoru Ken_ cái tên mà bất cứ ai cũng đều phải nghe đến, đều phải biết. Đó là một tổ chức ngầm của chính phủ thế giới, được rèn luyện, được sở hữu những quyền lực, sức mạnh ngang ngửa những tên quý tộc cấp cao. Công việc của họ bao quanh những nhiệm vụ chính phủ và những Thiên Long Nhân tối cao. Họ là nỗi khiếp sợ của hải quân cũng như hải tặc.
Manmoru Ken_ nghĩa là Thanh Gươm Bảo Vệ, nghe thật chính nghĩa và trung tín, nhưng những việc làm của chúng không khác gì những tên quý tộc rác rưởi, nhưng chúng lại ở một tầng cao mới, không phải là chửi bới hay lăng mạ, việc của chúng là cầm kiếm lên và chém, hải quân, hải tặc, thường dân, người già, người trẻ, đàn ông, phụ nữ, kể cả một đứa trẻ mới sinh ra chưa hiểu sự đời, chỉ cần 1 lệnh hay không vừa mắt, lập tức chém. Vì vậy, tổ chức ấy còn được gọi là Chino Akuma- Quỷ Máu
Trang phục họ rất dễ nhận diện, một bộ hitatare truyền thống, bên ngoài choàng thêm một fudoshi màu xanh nhạc với những họa tiết đường trắng tinh đơn giản, mỗi người đều đeo một chiếc ruy băng trắng trên trán, điều quan trọng nhất, họ đều có những thanh katana sắc bén luôn mang theo bên mình, trông họ chả khác gì những samurai ở Wano quốc. Nhưng vì sao lại dễ nhận diện, bởi ngọc tự họ mang theo bên mình, nó rất khác với sự đơn giản trong trang phục, bởi nó được làm từ đá thạch anh, một chữ 鳩 (hato) được khắc vô cùng tinh tế trên miếng ngọc tự, đó là điểm đặc trưng và duy nhất của tổ chức Manmoru Ken.
Đảo Doragonsuripu, cung điện Begonia
- Đó là...
- Sao nó lại trở về?...
- Người rách rưới đầy máu thế kia, chắc xin tiền rồi!
- Hải quân sao?
Nam nhân kia vẫn cứ ung dung bước đi, bỏ ngoài tai những lời xì xầm đầy khiếm nghị kia. Nhìn thì ung dung, nhưng thật chất lại rất vội vã, hắn đi rất nhanh, nhanh đến mức có thể nghe tiếng cộp cộp đều đều của đế giày khi va vào những viên gạch mạ vàng hiếm có kia. Không quá lâu, hắn cuối cùng cũng dừng lại tại cuối hàng lang, phía trước là một cách cửa lớn được làm từ bột đá thạch lựu, màu đỏ tươi hòa với hoa văn cong uốn dẻo như rồng bay màu vàng kim. Nhìn cách cửa đoán được chủ nhân, chắc chắn chủ nhân của căn phòng này hết sức đơn giản như màu đỏ mật nhưng không kém phần xa hoa như màu vàng kim của cánh cửa. Hắn không theo quy tắc, gõ cửa ba lần, lập tức đập mạnh cách cửa xông vô.
- Tới sớm hơn ta nghĩ đấy- người kia nói
- Tài liệu của ông- hắn ném một sấp giấy lên bàn, nói tiếp: - Còn đây là 100 tỉ beri, thả em tôi ra.
- Hahahaa, 8 năm nay ngươi làm tốt hơn ta nghĩ- hắn quay người, chậm rãi ngồi trên bàn làm việc, tay vân vê sấp tiền kia, nói:- 100 tỉ này chỉ chuộc ngươi thôi, nên... em ngươi vẫn phải ở lại lâu hơ...
Tên kia chưa nói xong, hắn lập tức túm lấy cổ áo, kéo giật lên, mặt hắn đen sám sịt, ngặt mùi sát khí: -Ông lật lọng-----
Tên kia cười hề hề, tay huơ lên, đánh bật tay nắm áo mình của hắn ra, đôi ngươi sáng rất gian xảo
- Đúng là lúc trước chỉ cần 100 tỉ beri, nhưng ngươi xem, 8 năm nay, em trai ngươi ở chỗ ta, ăn uống, quần áo, đều là ta chuẩn bị cho nó, vậy nên 100 tỉ kia quả thật không đủ a.
- Ông-------, tên đáng chết- hắn phẫn nộ, tay đấm đã lao tới, nhưng rất nhanh, tên kia đã bắt lại rồi ngay lập tức còng lại phía sau lưng.
- Victor, ngươi nên rõ, hiện tại làm theo lời ta, em ngươi mới an toàn. Vậy nên ngoan ngoãn chút đi- tên đỏ cười hiểm, ở phía sau không yên, chiếc lưỡi nóng bỏng rất nhanh thoát ra khỏi khoang miệng liếm nhẹ vào vành tai đỏ ửng vì tức giận.
- Saigai-------
Hahaaa, thấy mèo nhà mình đã xù lông, ông cười dại, buông tay, thả tôi ra.
- Chỉ cần đưa ta 10 vạn, tất nhiên em ngươi sẽ được thả ra.
Tôi ngây người, đôi ngươi kia giờ đã đỏ au đến đáng sợ, tay đã siết chặc đến nỗi móng tay đâm sâu vào từng da thịt, bậc ra tí tách dòng máu tươi.
10 vạn, đây là ép hắn làm việc với tên kia cả đời mà.
- Được.... nếu ông còn lật lọng, đừng hỏi tại sao cung điện Begonia này sáng nhất ngày đó.
Victor là thế, làm việc luôn dứt khoát, nói xong đã rời đi rất nhanh. Saigai còn chưa kịp đáp lại, tôi đã đi một đường rất xa. Tuy vậy, hắn không xem đó là sự khinh thường hay chết nhạo, hắn luôn hứng thú với cậu. Tay hắn cầm lấy ly rượu ban nãy lại giơ sấp tài liệu Victor để lại. Trên trang bìa ghi một dòng chữ ngắn "Corazon". Hắn mỉn cười nhẹ rồi uống hết ly rượu, cuối cùng hắn cũng lấy được tập hồ sơ mật của hải quân, đây là một bước tiến quan trọng trong kế hoạch của hắn..
Đang mân mê với niềm vui bất tận, bất ngờ hắn nghe 3 tiếng cốc cốc cốc ngoài cửa. Đôi ngươi ruby đang sáng đột nhiên tối sầm lại khi thấy cái kẻ đang đứng rất khuôn phép ngoài cửa. Tên đó mặc trang phục của Manmoru Ken, mái tóc đen huyền buộc đuôi ngươi, đôi đồng tử sapphire u tối nhưng rất rực sàng trước màn đêm trong phòng hắn.
- Chuyện?
- Có kẻ đột nhập.
- Ai?
- Victor.
- Kệ hắn, à, sao ngươi không ra chào hỏi tí nhỉ, dù gì cũng là anh trai của ngươi mà.
Shizenjin Saigai 30 tuổi