Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 88: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (4)



Trong thức hải của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao chỉ là một sợi thần thức, nên cho dù thần hồn đang chìm trong giấc ngủ say của Mộ Hàn Uyên gần trong gang tấc, thì nàng vẫn không thể chạm vào.

Sau vài lần nỗ lực nhưng thất bại, Vân Dao đành phải từ bỏ.

Ngồi trên mặt đất trong vùng ánh sáng trắng như tuyết không còn nhiều lắm này, nàng ôm đầu gối, hỏi tiểu kim liên cũng là hư ảnh ở bên cạnh: “Hắn như thế này…… bao lâu rồi?”

Câu hỏi này dường như đã làm khó tiểu kim liên.

Nó ảo não suy nghĩ thật lâu, giơ một ngón tay, nghĩ thêm một lát, sau đó xòe hai cả hai bàn tay.

Cuối cùng vẫn không thể xác định được, tiểu kim liên ủ rũ lắc đầu.

Vân Dao vừa buồn cười vừa đau lòng: “Bây giờ con cũng không cảm nhận được thời gian ở bên ngoài đúng không?”

Tiểu kim liên lập tức gật đầu.

“Thế vùng quang ảnh đen trắng này,” Vân Dao chỉ vào vùng ánh sáng trắng tinh có chu vi chưa tới mười thước xung quanh: “Trong thời gian hắn ngủ say, có phải nó đang từ từ thu nhỏ lại không?”

Tiểu kim liên lo lắng nói: “Dạ! Phụ thân, nguy hiểm!”

Lòng Vân Dao chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tiểu kim liên: “Có phải chỉ cần vùng ánh sáng này biến mất, thần hồn của hắn sẽ hoàn toàn bị thần hồn ác ở bên ngoài nuốt chửng không?”

“Ừm!” Tiểu kim liên ra sức gật đầu.

…… Quả nhiên.

U sầu tích tụ trong lòng Vân Dao, nàng quay đầu lại nhìn Mộ Hàn Uyên đang nằm bất động trên mặt đất, cứ như mất hết tất cả sinh tức. Nàng từ từ tựa cằm lên đầu gối, khẽ khàng buông tiếng thở dài:

“Mộ Hàn Uyên, có thể nói cho ta biết, ta phải làm sao mới có thể giúp ngươi không.”

Người nằm trên đất vẫn im hơi lặng tiếng.

Tiểu kim liên chán nản ngồi ở một bên như sực nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to, hư ảnh nhào đến trước mặt Vân Dao.

“Mẫu thân, cho phụ thân xấu xa, say!”

Vân Dao giật mình, vẻ mặt sốt ruột của tiểu kim liên khiến nàng không màng đến chuyện bắt nó sửa cách xưng hô, rõ ràng nó đã nghĩ đến cách nào đó ít nhất có thể xoa dịu, cho nên mới kích động nôn nóng như thế.

“Say?” Vân Dao suy tư, cuối cùng cũng tìm được chút linh quang: “Ý con là chuyện đêm trước ta cho hắn uống Tiên Nhân Túy à?”

Tiểu kim liên cố gắng hiểu ý nàng, sau đó, từ do dự chuyển thành gật đầu chắc nịch: “Phụ thân xấu xa, say, màu đen, dừng lại, thần hồn thả lỏng, phụ thân, tỉnh!”

Nếu Vân Dao không phải đang ở dạng hồn thể, có lẽ hô hấp của nàng sẽ dồn dập vài phần.

Nàng kiềm chế để bản thân không thất thố: “Ý của con là, sau khi ta chuốc say Mộ Hàn Uyên ác ở bên ngoài, bóng tối này sẽ không áp chế và ăn mòn vùng sáng này nữa, lúc ấy thần hồn của phụ thân sẽ tỉnh lại?”

“Dạ! Dạ!” Hư ảnh của tiểu kim liên gần như muốn nhảy cẫng lên.

Vân Dao cũng lập tức hớn hở, nhưng ngay sau đó nàng lại ngập ngừng: “Nhưng cho dù ta tìm được cơ hội chuốc say hắn tiếp, nhưng chung quy không thể khiến Mộ Hàn Uyên mãi mãi say, phụ thân tỉnh lại vẫn chưa đủ, hắn cần phải phản chế.”

Tiểu kim liên cũng buồn rầu nhăn mặt.

Trong lúc suy nghĩ, Vân Dao nhìn thấy cơ thể mình hình như đã nhạt hơn lúc nãy hai phần.

Nàng biết đây là dấu hiệu thần thức sắp tiêu tan.

Đây là thức hải của Mộ Hàn Uyên, nàng không thể ở lại lâu.

—— Bởi vậy không còn thời gian để do dự nữa.

Nghĩ như thế, ánh mắt Vân Dao cũng dần trở nên kiên định.

Nàng xoay người nhìn sang tiểu kim liên: “Tiểu kim liên, khi phụ thân tỉnh lại, con phải nhớ nói với phụ thân lời mẫu thân nói.”

“Nói cái gì?” Tiểu kim liên mở to hai mắt nhìn nàng.

“Đừng cố gắng áp chế Chung Yên Hỏa Chủng nữa, nếu đây là con đường duy nhất để hắn sống sót, vậy thì hãy cướp lại từ tay thần hồn kia.” Vân Dao khẽ nói: “Hắn từng nói, thương lân ác trảo, không đổi lòng mình. Ta tin hắn. Dù kết quả lần này ra sao, ta cũng sẽ kề vai sát cánh cùng hắn.”

“……”

Trong khi tiểu kim liên đang nhíu mày cố gắng ghi nhớ, Vân Dao xoay người lại, nhìn Mộ Hàn Uyên đang ngủ trên đất tuyết.

Nàng giơ tay muốn chạm vào sườn gương mặt của hắn, nhưng lại thấy đầu ngón tay của mình đã gần như trong suốt.

Vân Dao cười khổ.

Ba giây cuối cùng cho thần hồn đọng lại trong vùng thức hải này.

Hồng y nữ tử khuỵu gối trên đất tuyết, từ từ khom người xuống.

Tóc đen xõa xuống từ bờ vai.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm của Mộ Hàn Uyên, thì thầm: “Ta sẽ chờ ngươi trở về, Hàn Uyên.”

“……”

Vừa dứt lời, hư ảnh nữ tử từ từ tan biến khỏi vùng không gian đen trắng đan xen này.

Rìa vùng trắng.

Nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, “màu trắng” vốn đang bị ăn mòn từng chút một bỗng run lên một chút.

Hệt như ảo giác, vùng ánh sáng trắng tuyết mơ hồ khuếch tán một vòng nhợt nhạt trong bóng tối mênh mông.

(Còn tiếp)

— QUẢNG CÁO —