Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 93: Trang Chu tỉnh mộng, mơ hồ điệp (1)



Thấy thân hình to lớn như ngọn núi của người đàn ông cao lớn râu quai nón sắp ụp xuống đầu mình, đúng lúc mấu chốt, Vân Dao bỗng giật mình, hoàn hồn, lớn tiếng quát: “Đứng im ở đó! Đừng qua đây!”

“——?”

Không ngờ khí linh Vãng Sinh Luân thật sự ngoan ngoãn dừng lại.

Chỉ là nó tỏ ra vô cùng tủi thân, ánh mắt đầy oán trách: “Tại sao chủ nhân không cho ta qua đó?”

Vân Dao: “……”

Nhất định đây là bẫy.

Hoặc là khí linh của thần khí ở dưới vực Thiên Vẫn quá lâu, bị ma diễm ăn mòn linh trí nên đã trở thành kẻ đần.

Sao mình có thể so đo với một khí linh ngu đần chứ.

Nghĩ như vậy, Vân Dao cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên ôn hòa, dẫn dắt từng bước: “Chắc chắn bởi vì ngươi ở dưới đáy vực quá lâu, quên mất nhiều chuyện. Sao ta có thể là chủ nhân của ngươi ——”

Chưa kịp nói hết câu.

Mới nghe được một nửa, người đàn ông râu quai nón tỏ ra vô cùng kinh ngạc như bị sét đánh: “Ta là Vãng Sinh đây chủ nhân! Người không nhận ra ta sao? Ta theo người vào sinh ra tử nhiều năm như thế, sao người chỉ nhớ Luân Hồi mà không nhớ ta?”

Giọng nói trẻ con non nớt hoàn toàn khác với ngoại hình trưởng thành cường tráng, quá mức chói tai, hệt như đinh thép đâm vào đầu, vô số góc khuất trong bóng tối bị xé toạc, cơn đau dữ dội ập đến, những mảnh vỡ hình ảnh sắc nhọn như đồ gốm vỡ vụn lướt qua trước mắt Vân Dao.

Nàng bịt tai lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, nhưng lý trí vẫn còn: “Ngươi là Vãng Sinh…… Vậy Luân Hồi là ai?”

Một dự cảm khó tả dâng lên trong lòng nàng.

Người đàn ông cao lớn râu quai nón vẫn nói bằng giọng trẻ con non nớt đầy mâu thuẫn, nó vui mừng nói: “Hóa ra chủ nhân cũng quên Luân Hồi, thật tốt quá —— Bọn ta đều là trợ thủ đắc lực của người, chủ nhân quên rồi sao, trước đây người luôn nói ta giống cái mâm, Luân Hồi giống cái dùi……”

Những lời lảm nhảm sau đó không lọt vào tai nàng.

Nhưng những lời trước đó nhưng một tia sét xua tan mây mù trong đầu Vân Dao.

Luân Hồi, cái dùi.

Hai cụm từ này khiến nàng nghĩ đến một “người” ——

Tháp Luân Hồi, đại hòa thượng.

Hóa ra ông ấy không phải người, mà là khí linh của tháp Luân Hồi, thảo nào cả đời thủ tháp.

Hai đại thần khí sáng thế của Tiên giới, tại đây, kiếp này, cùng xuất hiện trên đại lục Càn Nguyên.

Sau khi nhận ra điều này, thức hải của Vân Dao chấn động dữ dội hơn, nàng cố gắng điều hòa hơi thở: “Luân Hồi mà ngươi nói, ta đã gặp ở bên ngoài, nhưng ta không phải chủ nhân của các ngươi. Hay là ngươi theo ta rời khỏi đây, đi ra ngoài, ta bảo ông ấy đối chất với ngươi nhé.”

Người nọ hình như hơi dao động: “Luân Hồi sẽ nghe lời người sao?”

“Ừ.”

“—— Còn nói người không phải chủ nhân!” Vẻ dao động giả tạo trên khuôn mặt của khí linh Vãng Sinh Luân biến mất, biến thành bực mình tức tối, nó chống nạnh: “Từ trước đến nay Luân Hồi chỉ nghe lời chủ nhân, ngay cả lời ta nói mà nó cũng xem như gió thoảng bên tai! Tại sao chủ nhân cứ không chịu nhận ta?”

Vân Dao: “……”

Đổi thành dáng vẻ trẻ con bày ra vẻ mặt ấm ức và hành động tức giận này, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

Nhưng kẻ trước mặt này lại khiến nàng cảm thấy, dù chỉ nhìn một cái thôi cũng sẽ tổn thọ.

Ngay khi Vân Dao gần như không chịu đựng được nữa mà chuẩn bị vung tay tát một cái, người đàn ông vạm vỡ râu quai nón đột nhiên huyễn hình ——

Biến thành một bà lão tóc bạc phơ, lưng còng, chống gậy.

Màn biến hóa này khiến Vân Dao vừa chấn động vừa ngỡ ngàng, cảm thấy hơi quen thuộc.

“Ái chà, ta quên mất.”

Bà lão chống gậy run run rẩy rẩy tiến tới, nhưng giọng nói lại là giọng của thanh niên trai tráng khỏe mạnh, cực kỳ phấn khích: “Tiên lực của chủ nhân dồi dào, không thể nhập vào thân xác người phàm, trước đây đã để lại phần lớn lực lượng thần hồn ở chỗ của ta……”

Bà lão dừng lại cách Vân Dao không xa, vừa nói vừa run rẩy giơ bàn tay tiều tụy lên, mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó trên người.

“A, tìm được rồi.”

“……”

Vân Dao nín thở nhìn bà lão.

Nhưng ngay lúc hai người nhìn nhau, bà lão lại bỗng nhiên huyễn hóa ——

Một đứa bé còn trong tã lót xuất hiện trên không, rơi xuống “mặt đất”.

Vân Dao không kịp suy nghĩ, vội vàng tiến lên đón lấy đứa bé.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng, khi tay nàng chạm vào tã lót của đứa bé, nàng cảm nhận được sức nặng nghìn quân bùng lên từ một điểm.

Cùng lúc đó, kim quang chói lọi không thể nhìn thẳng nổ tung trước mắt nàng.

“Ầm ——”

Không rõ là hiện thực hay ảo giác, ánh sáng bao trùm cả người nàng.

Vân Dao bị nhấn chìm trong biển kim quang.

Cho đến khi ý thức rời rạc, phai mờ.

(Còn tiếp)

— QUẢNG CÁO —