Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 114: Ba trăm triệu



Hội trường đấu giá ngày càng đông người.

Vương Trường An và Lý Khắc Hùng cũng đến, nhìn thấy Diệp Bắc Minh phía xa liền cười chào hỏi.

Có Hàn Nguyệt ở đây, bọn họ cũng không dám tới bắt chuyện.

Khoảng mười phút sau, đèn của hội trường đấu giá tối sầm.

Trên sân khấu trung tâm buổi đấu giá, một cô gái duyên dáng mặc sườn xám bước ra.

Cô ta khoảng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ trung!

Chăm sóc cơ thể rất tốt!

Da thịt trắng nõn, vóc dáng lả lướt.

Giữa sự tươi tốt còn mang theo một luồng hơi thở ấm áp.

Trên người cô ta còn có một loại khí chất cao quý trời sinh.

Đây là trời sinh, không ai bắt chước được.

Cô gái mặc sườn xám tự giới thiệu: “Chào mọi người, tin chắc những người bạn đã từng vài lần tham gia phòng đấu giá Sotheby's đã không còn xa lạ gì với tôi”.

“Nhưng rõ ràng còn xuất hiện một vài gương mặt xa lạ”.

“Để quan tâm đến những người bạn này hơn, tôi xin tự giới thiệu”.

“Tôi tên Lý Gia Hinh, đến từ nhà họ Lý ở Cảng Đảo”.

“Là người phụ trách phòng đấu giá Sotheby's ở trong nước”.

Nhà họ Lý ở Cảng Đảo.

Những chứ này đại diện cho tất cả!

Không cần giới thiệu quá nhiều!

Mười năm trước, nhà họ Lý ở Cảng Đảo chính là nhà giàu nhất Long Quốc.

Những năm gần đây mới bị Jack Ma và Tony Ma ở trong nước vượt mặt.

Nhưng nhà họ Lý có chức tước quý tộc ở Ưng Quốc, đã sớm vượt qua các tầng lớp.

“Lý Gia Hinh! Cô ấy chính là Lý Gia Hinh đó, công chúa nhà họ Lý ở Cảng Đảo!”

“Giáo chủ giới thời trang!”

“Người mẫu siêu cấp!”, Tô Ấu Ninh rất kích động.

Chu Nhược Giai mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Lý Gia Hinh trên sân khấu: “Oa, cô ấy xinh quá”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Nhược Giai nhà anh vẫn là đẹp nhất”.

“Anh Bắc Minh, anh còn biết nịnh người khác nữa”.

Chu Nhược Giai đỏ mặt.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Anh nói thật mà”.

Dung mạo Chu Nhược Giai nếu so với Lý Gia Hinh vốn không hề kém cạnh.

Nếu uống một vài đan dược dưỡng nhan, chắc chắn có thể giết được Lý Gia Hinh trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, nếu có cơ hội cũng luyện cho Chu Nhược Giai một lò luyện đan cũng không tệ.

“Bây giờ xin mời món đấu giá đầu tiên, tranh cung nữ”.

Cùng với tiếng ra lệnh của Lý Gia Hinh, buổi đấu giá được bắt đầu.



Một bức tranh cổ được người ta mang lên, treo trên một cái giá!

Giá khởi điểm ba mươi triệu!

Sau một hồi đấu giá được người ta đấu giá cao tám mươi triệu!

Bảy tám món đấu giá tiếp theo.

Đều là một vài bức tranh chữ cổ.

Diệp Bắc Minh không có hứng thú!

MÃi đến món đồ đấu giá thứ mười lăm.

“Oa, đẹp quá”, Chu Nhược Giai không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Sao vậy, thích?”

Diệp Bắc Minh cười hỏi.

Đây là một mặt dây chuyện phỉ thủy màu đỏ tươi như máu!

Được điêu khắc thành hình vẽ phượng hoàng.

Trông rất sống động!

Phỉ thúy đỏ!

Vô cùng hiếm thấy, mỗi một miếng đều là giá trên trời!

Đặc biệt miếng phỉ thúy đỏ điêu khắc thành hình phượng hoàng này đã từng là đồ của cung đình.

Giá trị cao có tiền cũng không mua được!

Quả đúng là quốc bảo!

“Đắt quá, giá khởi điểm tám mươi triệu!”, Chu Nhược Giai lắc đầu.

Một vài nhà giàu vẫn đang cạnh tranh.

“Tám mươi ba triệu!”

“Tám mươi tám triệu!”

“Chín mươi lăm triệu!”

Không còn giá tám mươi triệu nữa, giá cả vẫn còn đang tăng lên.

Cái giá này đối với Chu Nhược Giai mà nói, quả đúng là một con số lớn.

Dù rất thích, nhưng cô cũng không muốn!

Bởi vì quá đắt.

“Không sao”.

Diệp Bắc Minh bình thản kêu giá: “Ba trăm triệu!”

Soạt!

Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người rơi vào người Diệp Bắc Minh.

Tràn đầy kinh ngạc!

Cho dù là những nhà giàu hàng đầu kia cũng đều bối rối.

Lại còn chơi đấu giá như vậy?



Mọi người đều đấu giá từ từ, chậm rãi tăng lên.

Nào có giống như Diệp Bắc Minh, trực tiếp hét giá ba trăm triệu? Gấp ba lần.

“Ba… ba trăm triệu? Ực!”, Tô Ấu Ninh nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Chiba Sadako nhìn sang, cười lạnh: “Hóa ra là đến để dỗ phụ nữ vui”.

“Ba trăm triệu lần một!”

“Ba trăm triệu lần hai!”

“Ba trăm triệu lần ba, thành giao!”, khi dẫn chương trình gõ búa xuống, phỉ thúy đỏ đã được Diệp Bắc Minh giành được với gia ba trăm triệu.

'

Người của phòng đấu giá vừa bước xuống, chuẩn bị quẹt thẻ thu tiền.

“Xin chờ chút, để tôi!”

Tốc độ của Vương Trường An rất nhanh.

Ngăn cản người của phòng đấu giá.

“Tôi là bạn của cậu ấy, để tôi trả tiền”.

Quẹt thẻ, ký hóa đơn!

Làm liền một mạch!

Người của phòng đấu giá đều ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phỉ thúy đỏ liền bị Vương Trường An giành lấy.

Nhanh chóng đưa đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, đồ của cậu”.

Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, nhận lấy phỉ thúy đỏ: “Ông cũng nhanh đấy”.

“Hắc hắc, đây là việc tôi nên làm, cậu cứ làm việc của mình đi”, Vương Trường An cười rất vui vẻ, lui về chỗ ngồi của mình.

Rất nhiều nhà giàu đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc!

Một nhà giàu mặc đồ vest thương hiệu nổi tiếng: “Mặc dù Diệp Bắc Minh có danh tiếng rất lớn, nhưng tiêu ba trăm triệu để kết giao với anh ta như vậy có đáng không?”

“Chắc chắn không đáng!”

Nhà giàu khác lắc đầu.

Sau khi Vương Trường An nghe xong, trong lòng buồn cười: ‘Mấy người làm sao biết được chuyện xảy ra trong dạ tiệc từ thiện ở Long Đô? Đừng nói một trăm triệu, một tỷ tôi cùng bằng lòng!”

Hàn Nguyệt cười hết nói nổi.

Cô ta còn đang muốn trả tiền, đáng tiếc bị Vương Trường An tranh mất.

Lý Gia Hinh cũng nhìn sang, mắt đẹp khẽ chớp, hỏi người bên cạnh mấy câu, sau đó bừng tỉnh hiểu ra.

Đố kỵ trong mắt Lý Khắc Hùng bùng nổ.

Ông ta cũng chậm nửa nhịp, bị Vương Trường An giành trả tiền trước!

Đáng ghét!

“Nhược Giai, nó là của em”, Diệp Bắc Minh đưa phỉ thúy đỏ cho Chu Nhược Giai.

“A!”

Chu Nhược Giai cực kỳ bất ngờ, nhìn phỉ thúy đỏ hình phượng hoàng.

Yêu thích không rời tay.

Tô Ấu Ninh bên cạnh vừa hâm mộ lại ghen tỵ, trong mắt có thể nhỏ ra nước.
— QUẢNG CÁO —