Nhưng dưới tay Diệp Bắc Minh, ngay cả ba mươi hiệp cũng không thể trụ được? Hắn là quái vật gì chứ! “Đi thôi!” Ba người quay đi tháo chạy khỏi thủy lao. “Bây giờ muốn chạy hả? Không cảm thấy quá muộn rồi?”, sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, đang định đuổi theo. Ba tiếng kêu thảm tiết vang lên liên tiếp! “Mày là ai…đừng cản đường! Cút ra cho tao!” “Đừng…” “A!” Liền sau đó, ba người lão Mã bay ngược lại, đập mạnh xuống dưới đất, cơ thể ầm ầm nỏ tung! Một ông lão lưng gù chậm rãi đi vào thủy lao: “Đã vào thủy lao của nhà họ Ngư tôi, thì ngủ sâu ở đây đi!” Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảnh giới thần hoàng đỉnh phong, còn khủng bố hơn Bá Đạo thần hoàng ba phần!” “Cậu nhóc, xem ra nhà họ Ngư cũng là nơi ngọa hổ tàng long đấy!” Diệp Bắc Minh cảm nhận được ý uy hiếp cực lớn, nhìn chằm chằm ông lão lưng gù: “Ông là lão tổ của nhà họ Ngư phải không?” “Lão tổ! Sao ông lại đến đây?” Ngư Chính Dương kinh hãi kêu một tiếng, sợ đến quỳ dưới đất, chứng thực suy đoán của Diệp Bắc Minh. Thạch Ngọc Hồng khóc đến đầm đìa nước mắt: “Lão tổ, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!” “Tên súc sinh này đã giết Thanh Thư, bây giờ lại xông vào nhà họ Ngư…” Lão tổ nhà họ Ngư giơ tay ép về phía Thạch Ngọc Hồng: “Cô ồn ào quá!” Phụt! Cơ thể của Thạch Ngọc Hồng liền nổ tung! “A…” Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất, một vũng nước từ đũng quần chảy ra. Lão tổ nhà họ Ngư cau mày: “Cái đồ chẳng ra sao!” Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Khiến anh bạn Diệp chê cười rồi, nhà họ Ngư tôi sao lại sinh ra loại vô dụng như vậy chứ!” “Nếu nhà họ Ngư có thể sinh ra một người giống như anh bạn Diệp đây, cho dù Ngư Phong Ba tôi đi chết ngay lập tức cũng không oán không hối hận!” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nhà họ Ngư cũng không phải ai cũng như vậy, nhân phẩm của cô Ngư cũng rất tốt!” “Tôi đã thấy rồi”. Lão tổ nhà họ Ngư cười gật đầu, con mắt nhìn sang Ngư Thất Tình: “Cho nên, lão phu quyết định để Thất Tình làm gia chủ của nhà họ Ngư kỳ tiếp theo!” “Không biết anh bạn Diệp thấy thế nào?” “A?” “Lão tổ, đừng…”