Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 211: Chân lý



“Trời ơi! Đây là cơ hội một bước lên trời đấy, vậy mà hắn… hắn hắn hắn lại từ chối?”, những người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu đều nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ lại thất vọng!

Đúng thế.

Bọn họ tự thay thế Diệp Bắc Minh, hy vọng Diệp Bắc Minh gia nhập nhà họ Hạ.

Diệp Bắc Minh từ chối!

Bọn họ cũng cùng thất vọng theo!

Có võ giả tức giận nói: “Gia nhập nhà họ Hạ, chuyện tốt biết bao! Đỡ phải đi đường vòng cả đời!”

“Không phải đỡ phải đi đường vòng cả đời, mà là đỡ phải đi đường vòng mấy đời liền!”

“Đúng thế, có bao nhiêu võ giả cả đời cũng không thể bước vào ngưỡng cửa của gia tộc cổ võ”.

“Diệp Bắc Minh, anh đừng gây trò cười nữa! Mau đồng ý đi, anh biết hai chữ ‘cổ võ’ có nghĩa là gì không?”, có người không nhịn được hét lớn.

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đám người này.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cười lanhh lùng: “Gia tộc cổ võ, là cái gì chứ!”

“Chỉ cần một năm, cậu đã có thể giết hết bọn họ”.

“Lại còn cả đời? Chẳng là cái gì hết!”

Đáng tiếc, mọi người không nghe thấy.

Sắc mặt lão tổ nhà họ Hạ sầm xuống nói: “Diệp Bắc Minh, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”

“Gia nhập!”

“Hoặc là chết!”

Ông ta vẫn không muốn từ bỏ.

Dù sao, Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, anh là thiên tài!

Thiên tài đến mức khiến người ta thực sự không nhẫn tâm giết.

Bỗng nhiên.

Một tiếng quát vang lên: “Lão tổ nhà họ Hạ, muốn để sư đệ tôi đổi thành họ Hạ ư?”

“Một con chó già, ai cho ông gan chó thế hả!”

Cái gì?

Ai đang nói!

Vãi!

Tất cả mọi người đều thộn mặt.

Quay đầu nhìn về hướng cổng lớn nhà họ Hạ.

Ai mà to gan dám sỉ nhục lão tổ nhà họ Hạ là một con chó già như vậy?

Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ, quay đầu, chỉ thấy một cô gái, mặc chiến giáp, hùng dũng hiên ngang đi đến.

Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!

Phía sau cô ấy là một đoàn thành viên đội Thiên Cơ, khí thế kinh người!

“Lục Tuyết Kỳ!”

Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương hít khí lạnh.

Đường Kình Thương gọi nói: “Lục Tuyết Kỳ, cô điên rồi hả, nơi này là gia tộc cổ võ đấy!”

Lục Tuyết Kỳ không thèm để ý hai người.

Bước từng bước đi tới, chặn trước người Diệp Bắc Minh, nói thẳng mặt lão tổ nhà họ Hạ:

“Trong tầm bắn của đại bác, chính là chân lý!”



“Lão tổ nhà họ Hạ, một trăm viên đạn hạt nhân đã chĩa vào nhà họ Hạ cổ võ”.

“Hay là, chúng ta thử xem?”

Một trăm viên đạn hạt nhân!

Vãi!

Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Bát sư tỷ, đừng mang theo vật cưng thế chứ!”

Lục Tuyết Kỳ trừng mắt với anh một cái: “Đừng nói gì, để tỷ giải quyết!”

“Ấy…”

Diệp Bắc Minh hơi bất lực.

“Cô!”

Sắc mặt lão tổ nhà họ Hạ cực kỳ khó coi.

Nếu là thời đại phong kiến, gia tộc cổ võ chính là thần!

Nắm giữ hoàng thất cũng không thành vấn đề.

Nhưng xã hội hiện đại, rõ ràng không được.

Tuy gia tộc cổ võ vẫn cường mạnh, nhưng khi đối diện với pháo đạn hiện đại, thì vẫn không đủ tự tin.

Càng đừng nói là đạn hạt nhân!

Cho dù là võ tông, cũng không dám đối diện với đạn hạt nhân.

Ai cản nổi chứ?

Lão tổ nhà họ Hạ âm lạnh nói: “Lục Tuyết Kỳ, cô có biết mình đang nói gì không?”

“Chúng tôi là gia tộc cổ võ, cô đang dùng đạn hạt nhân uy tiếp tôi sao?”

“Nếu lão phu đến Long Đô, gặp mặt Long chủ các cô, cô có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Uy hiếp!

Uy hiếp một cách trần trụi!

Lục Tuyết Kỳ vẫn bình tĩnh, không hề lo sợ: “Ông nhiều lời quá rồi đấy”.

Ngụy Kinh Phú sợ đến tái mét mặt, ông ta dùng hết sức lực toàn thân xông ta khỏi đám đông.

Chỉ vào Lục Tuyết Kỳ: “Lục Tuyết Kỳ!”

“Cô… cô đang đùa với lửa đấy!”

“Khi tôi về, sẽ dâng một bản tấu lên Long chủ!”

Lục Tuyết Kỳ thản nhiên trả lời: “Tùy ông”.

“Cô!”

Ngụy Kinh Phú bị chọc tức đến á khẩu không nói lên lời.

Sắc mặt ông lão nhà họ Hạ vô cùng khó coi: “Lục Tuyết Kỳ, cô thực sự không sợ chết sao?”

Lục Tuyết Kỳ đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh bỗng bước lên một bước, đi đến phía trước Lục Tuyết Kỳ, lạnh giọng nói: “Ông đang uy hiếp sư tỷ tôi hả?”

“Lão già, ông muốn chết phải không?”

Soạt!

Tất cả mọi người đều thót tim!

Mí mắt giật liên tục!

Lúc này.

Tim gần như cũng ngừng đập!

Diệp Bắc Minh lấy dũng khí ở đâu chứ?



Lại nói lão tổ nhà họ Hạ muốn chết?

“Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha…”

Lão tổ nhà họ Hạ cười lớn, một luồng khí thế đáng sợ ngưng tụ trên người ông ta.

Những người trên quảng trường nhà họ Hạ cũng đang run rẩy!

Tất cả mọi người đều kinh hãi cúi đầu, không dám nhìn Lão tổ nhà họ Hạ.

Giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu uy tiếp tôi?”

Ông ta gần như nghiến răng nghiến lợi.

Toàn thân Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý: “Uy hiếp? Lão già nhà ông cũng xứng để tôi uy hiếp sao?”

“Cho tôi ba tháng, tôi sẽ giết ông như mổ chó!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, muốn tôi ra tay không?”

“Tôi có thể cho cậu mượn sức mạnh của tôi để giết ông ta!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần!”

Những người có mặt đều thộn người!

Hai tỷ đệ này, rốt cuộc là ai đang bảo vệ ai đây?

Sao cứ cảm thấy như đang chơi đùa vậy!

Đây là nhà họ Hạ cổ võ đấy!

Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười, rồi nhanh chóng nghiêm mặt.

Cô ấy lạnh giọng nói: “Lão tổ nhà họ Hạ, hôm nay tôi phải đưa sư đệ của tôi đi”.

“Hạ Nhược Tuyết, tôi cũng phải đưa đi!”

“Nếu ông có ý kiến, có thể đến Long Đô tìm tôi!”

“Nếu dám ngăn cản, xin lỗi, một trăm đạn hạt nhân đang đợi ông”.

“Để xem nhà họ Hạ các ông có ngăn được một trăm viên đạn hạt nhân nổ không!”

“Tôi không có thời gian chơi với ông!”

Lục Tuyết Kỳ nói xong.

Rồi kéo tay của Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, chúng ta đi thôi!”

Trước mặt rất nhiều người, hai người dẫn Hạ Nhược Tuyết trực tiếp rời khỏi nhà họ Hạ.

Lão tổ nhà họ Hạ đứng tại chỗ, không dám ngăn cản thật!

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng như cái chết!

Ầm!

Trên quảng trường nhà họ Hạ giống như đun sủi cảo, lập tức sôi sục.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nhà họ Hạ cổ võ mà để bị uy hiếp như vậy sao?”

“Không phải chứ…”

“Vãi…”

Rất nhiều khách mời đều ngẩn người, trong đám khách mời, không thiếu những cường giả hàng đầu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu.

Một cường giả trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu chắp tay: “Cáo từ!”

Rồi quay người bỏ đi.

“Chúng tôi cũng xin cáo từ!”