"Chỉ cần Nghê Hoàng thất bại, sau này chị đảm bảo cậu được ăn ngon uống sướng tại Mị tộc!"
Sâu trong đôi mắt đẹp là luồng sát ý không dễ dàng phát hiện!
Bạch Tuấn Khanh tức muốn thổ huyết!
Trong lòng càng gào thét như kẻ điên: “Tiểu tạp chủng cậu chờ đó cho tôi! Chờ sau khi việc này kết thúc ông đây nhất định sẽ nghiền nát xương cốt của cậu từng tấc từng tấc một, khiến cậu chết đi như một con giun!”
Lúc này,
Nghê Hoàng đi ra khỏi đại điện,
hai mắt đỏ ngầu.
Nhìn thấy Bạch Tuấn Khanh quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sưng thành đầu heo.
"Anh ta sao thế?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không biết, chắc là anh ta thích quỳ đấy".
Lông mày Nghê Hoàng nhíu lại, nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh một cái: "Đi, bây giờ chúng ta liền đi Mị Cảnh!"
Hai người quay người rời đi.
Giọng Nghê Mộng Tuyết trầm xuống: "Đi, chúng ta cũng đi!"
Trên đường,
Nghê Hoàng nhịn không được hỏi: "Vì sao Bạch Tuấn Khanh lại quỳ xuống trước anh thế? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Tôi đồng ý với Nghê Mộng Tuyết, chỉ cần quấy rối cô sau khi tiến vào Mị Cảnh!"
"Cô ta sẽ cho tôi ba kiện vũ khí có khí linh!"
"Anh đồng ý?"
Nghê Hoàng sững sờ.
"Đồng ý chứ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Có thể miễn phí lấy được ba kiện vũ khí thông linh, sao lại không đồng ý chứ?"
"Phụt!"
Nghê Hoàng che miệng, cười run rẩy hết cả người: "Sao trước kia tôi không nhận ra anh lại xấu tính như thế nhỉ?"
"Hiện tại nhận ra vẫn chưa muộn”, Diệp Bắc Minh cười nói.
Một lát sau.
Sắc mặt Nghê Hoàng trở nên nghiêm nghị: "Anh làm như vậy, xem như hoàn toàn đắc tội Nghê Mộng Tuyết, không đáng giá!"