“Mày chết chắc rồi! Giữ cho hắn một hơi thở là được, giết!”
“Hú!”
Sư tử chín đầu lao đến lần nữa!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Thiên Ma, chém ra chín con huyết long, nhưng chỉ có thể ngăn được sư tử chín đầu một lát!
Toàn bộ chín con huyết long đều bị cắn xé, nuốt chửng!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, không ngờ thực lực của Tù Sư lại mạnh như vậy!
Đây chính là cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong sao?
Tuy chỉ cách cảnh giới Thiên Quân sơ kỳ hai cảnh giới nhỏ, lại khác một trời một vực!
‘Nếu sử dụng sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mình nắm chắn có thể giết chết sư tử chín đầu, nhưng một khi dùng thanh kiếm đó…’, sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, anh lo sợ sẽ dẫn đến thế lực đáng sợ hơn Tù Sư đến!
Không chừng thế giới Bản Nguyên sẽ lập tức biết thanh kiếm này ở trong tay anh!
Cùng lúc đó.
Một bóng hình từ phía xa vội vã chạy đến: “Tù Sư, đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Tiêu Trấn Quốc nhìn thấy Diệp Bắc Minh trong đống đổ nát, con mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Dạ Thần, là mày? Mày lại ra rồi?”
Soạt!
Diệp Bắc Minh vụt người, đáp xuống bên cạnh Tiêu Phi Yên, ôm lấy bà ta!
Ảnh Thuấn!
Liền sau đó xuất hiện ở chỗ cách mấy trăm mét!
“Đừng để hắn chạy! Mau đuổi theo!”, Tù Sư phát hiện ra ý đồ của Diệp Bắc Minh, tức giận gào thét.
Diệp Bắc Minh liên tục sử dụng ảnh thuấn, biến mất!
Tù Sư suýt tức chết: “Đáng chết! Người đâu, đuổi theo cho tôi!”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Bất luận là người nào bắt được tên nhóc này, bản vương bảo đảm người đó và thế hệ con cháu đời sau sẽ được hưởng đãi ngộ vương tộc!”