Sáu người còn lại thấy vậy, cũng bước ra một bước!
Giây tiếp theo.
Xẹt——!
Một đạo kiếm quang phóng lên trời, cả dãy núi đều rung chuyển!
Luồng kiếm khí khổng lồ nhuộm đỏ cả bầu trời, một luồng kiếm ý ập đến!
Đột nhiên, một tu võ giả trong số đó kích động nói: “Là phía sau núi! Nơi đó năm xưa từng là hồ Đúc Kiếm của Ngự Kiếm Tông, chẳng lẽ có trọng bảo xuất thế?”
“Cơ hội đến rồi!!!”
“Đi, đi xem!”
Mấy người nhanh chóng lao về phía sau núi!
Gần như cùng lúc đó, trái tim Diệp Bắc Minh đau nhói!
“Phụt!!!”
Anh phun ra một ngụm máu tươi: “Sư tỷ… em cảm nhận được khí tức của sư tỷ, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tiểu Tháp, chuyện gì vậy?!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ, giây tiếp theo bỗng hô lên: “Chết tiệt! Nhóc con, mấy vị sư tỷ của cậu hình như…”
“Thì ra là thế! Mục đích của bọn họ là… nhóc con! Mau đến phía sau núi!!!”
Diệp Bắc Minh như phát điên, lao đến phía sau núi của Ngự Kiếm Tông.
Trên bầu trời hồ Đúc Kiếm, mây máu tụ lại, một số tu võ giả kinh ngạc nhìn về phía hồ Đúc Kiếm!
“Chuyện gì xảy ra thế? Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Bắc Minh bực bội gầm lên.
Không ai trả lời cả!
Vèo——!
Anh lao đến vị trí gần hồ Đúc Kiếm nhất, túm lấy cổ áo một người đàn ông trung niên: “Ông vừa nãy vẫn ở đây, nói, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, gần như phát điên!
Phía sau anh, chín con hắc long hiện ra, nhe nanh múa vuốt!
Người đàn ông sợ hãi, vội vàng giải thích: “Đại… đại nhân… chúng tôi đến hồ Đúc Kiếm nhặt đồ thừa, vừa rồi…”
“Vừa rồi có bảy cô gái tuyệt sắc đứng gần hồ Đúc Kiếm, không biết vì sao tất cả đều nhảy vào hồ Đúc Kiếm!”