Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 230: Tăng cấp



Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đến sâu dưới lòng đất.

Nơi này lại có một dòng sông dung nham, chậm rãi chảy qua.

Nhiệt độ trong không khí cao đến dọa người, khí nóng ập đến!

Phía trước có một cánh đồng, ở đó có rất nhiều dược liệu.

Hai cây dược liệu trong đó lấp lánh ánh đỏ mờ mờ.

Một cây hoa hỏa nhung, một cây cỏ thiên hỏa.

Ít nhất phải đến hơn một ngàn năm tuổi!

Những loại dược liệu khác khoảng mấy trăm năm tuổi.

Hai cây dược liệu ngàn năm này, chắc chắn là thu hoạch bất ngờ!

Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Dần: “Chẳng phải các ông mang một lô hạt giống dược liệu sao, sao chỉ có hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi?”

Anh vẫn còn chê ít.

Từ Dần rất muốn thổ huyết: “Các tổ tiên khác cũng cần tu võ, bao nhiêu năm như vậy, mọi người cũng tiêu hao khá nhiều rồi”.

Soạt!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh bỗng bước ra một bước.

Tiến vào trong cánh đồng dược liệu phía trước.

Giơ tay đào hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi lên.

Từ Dần quát lớn một tiếng: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày mắc bẫy rồi!”

Ông ta bỗng ấn nút một cơ quan.

Choang!

Một tiếng vang lớn.

Một chiếc lồng sắt nặng mấy chục tấn từ trên không trung giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh vào trong cánh đồng dược liệu.

Từ Dần tỏ vẻ âm hiểm, thay đổi trở mặt.

Nét mặt dữ tợn!

Cất giọng oán độc quát nói:

“Diệp Bắc Minh, đây là cơ quan được thiết kế để đề phòng có người đột nhập, lén lút hái trộm dược liệu!”

“Chiếc lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen mấy ngàn năm, vô cùng kiên cố, mày ở trong…”

Ông ta vẫn chưa nói hết.

Diệp Bắc Minh liền giơ kiếm Đoạn Long.

Nhẹ nhàng chém một đường,

Giống như cắt đậu phụ, sắt đen mấy ngàn năm.

Lại bị chém đứt một cách dễ dàng!

Từ Dần há hốc miệng, không làm sao thốt ra lời: “…trong trong trong!”

Suýt nữa sợ chết!



Diệp Bắc Minh ung dung đi ra: “Trong cái gì hả?”

Từ Dần quay người định bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta!

Bây giờ bỏ chạy, có lẽ còn có cơ hội sống!

Diệp Bắc Minh không có ý đuổi theo.

Hình như muốn tha cho Từ Dần.

Anh quay người xử lý dược liệu, hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi có thể luyện chế thành một lò hỏa tinh đan.

Khiến mình tiến vào võ vương hậu kỳ, có lẽ không vấn đề chứ?

Anh ngồi khoanh chân.

Xử lý đan dược.

Lấy ra đỉnh Thanh Mộc, làm liền một mạch!

Bắt đầu luyện đan.

Tốc độ của Từ Dần rất nhanh, ông ta xông ra khỏi lòng đất, xông ra khỏi Tenjinja.

Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh không đuổi theo ra.

Từ Dần ngây thơ tưởng rằng, Diệp Bắc Minh đã tha cho ông ta: “Ha ha ha, xem ra hắn bị chỗ dược liệu này hấp dẫn đến mức không nỡ đuổi theo ra”.

“Tốt quá rồi, ta không cần chết…”

Phập!

Cơ thể của Từ Dần bỗng nổ tung.

Ba cây kim châm bay ra cùng với máu thịt!

Quỷ Môn Thập Tam Châm, có thể cứu người, cũng có thể giết người.



Một ngày sau.

Diệp Bắc Minh luyện ra hai mươi mấy viên đan dược.

Mỗi một viên đều long lanh trong suốt, giống như viên trân châu mã não màu đỏ.

Bề mặt của mỗi một viên đan được đều có đường vân!

Đan dược cực phẩm!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Cậu nhóc, rốt cuộc thuật luyện đan của cậu học từ đâu đấy?”

“Với độ tuổi của cậu, đúng là rất nghịch thiên”.

“Đan dược cực phẩm nói luyện là luyện, mà còn không thất bại”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Ký chủ các đời của ông có người như vậy không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Có, còn nghịch thiên hơn cậu một chút”.

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh liền nói một câu: “Vậy tôi còn phải cố gắng hơn nữa”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực: “Người ta là người của gia tộc luyện đan ở thế giới cấp cao, vừa ra đời đã nghiên cứu đan dược”.

“Tuy anh ta luyện đan giỏi hơn cậu, nhưng thiên phú luyện võ lại không bằng cậu”.



“Người giống như cậu, luyện võ thiên phú nghịch thiên, luyện đan thiên phú nghịch thiên, y thuật cũng nghịch thiên!”

“Tôi thực sự chưa từng gặp”.

Diệp Bắc Minh không đáp lời nữa.

Anh còn có con đường rất dài phải đi!

Anh nhắm mắt.

Nuốt một viên đan dược.

Một luồng năng lượng thuộc tính hỏa vô cùng thuần khiết hội tụ trong đan điền.

Rồi truyền khắp xương cốt chân tay, gột rửa cơ thể của anh từng đợt liên tiếp!

Một tiếng sau, dược lực được luyện hóa.

Một viên!

Hai viên!

Ba viên!

Diệp Bắc Minh giống như ăn đường, nuốt hết tất cả đan dược.

Tập trung tinh thần, bắt đầu luyện hóa dược lực!



Năm ngày sau.

Ầm!

Một luồng sóng khí khủng bố bùng phát ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.

Giống như biển thét ập đến!

Cả trong động huyệt phun trào khí nóng!

Anh trực tiếp đột phá xiềng xích của võ vương trung kỳ, tiến vào võ vương hậu kỳ!

Sức mạnh của anh cũng tăng đến một trăm ngàn cân!

Sánh được với võ tông sơ kỳ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Tốc độ trưởng thành của cậu đúng là nghịch thiên!”

“Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đã được rửa gần dẹp tủy ư?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lúc tôi vào núi Côn Luân, mấy vị sư phụ đúng là từng rửa gân dẹp tủy cho tôi một lần”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Không đúng, rửa gân dẹp tủy mà tôi nói là từ hồi nhỏ”.

“Bắt đầu từ lúc sinh ra, khoảng một hai tháng tuổi, cậu đã được người khác rửa gân dẹp tủy rồi”.

Bầu không khí yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Từ nhỏ?

Lúc khoảng một hai tháng tuổi?

Vậy là sao!

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông nói cái gì?”