Toàn bộ tiểu phân đội bị Diệp Bắc Minh đánh cho một trận, mỗi người còn phải đền tội bằng một cánh tay.
Không ngờ hôm nay Chu Chính Quốc lại nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.
Mày cũng có ngày hôm nay!!!
Chu Chính Quốc nở nụ cười giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, xin lỗi!”
“Bây giờ chưa đến giờ làm việc, nếu cậu muốn gặp tầng lớp cấp cao của đội Huyền Cơ, với thân phận thiếu soái Long Hồn, quả thật có thể gặp được”.
“Nhưng tôi đề nghị sau tám giờ sáng hãy tới”.
“Hơn nữa còn phải viết một tờ đơn xin, chờ cấp trên của tôi đồng ý, cậu mới có thể đi vào”.
Thiếu soái?
Con mẹ nó giỏi lắm sao?
Tao bảo mày sau tám giờ đền thì sau tám giờ mày mới được đến.
Diệp Bắc Minh nhìn ra Chu Chính Quốc cố ý gây khó khăn.
Anh bước đến trước mặt Chu Chính Quốc!
Chu Chính Quốc kinh hãi: “Cậu làm gì?”
Quá nhanh!
Ông ta không phản ứng kịp.
Soạt!
Diệp Bắc Minh giáng một cái tát!
Chu Chính Quốc giống như chó chết.
Ngã ra ngoài mười mấy mét, toàn thân là máu, vô cùng thê thảm!
“Đội trưởng!”
Những người có mặt tại đây ngược lại hít hơi lạnh.
Tô Mạc Già cách đó không xa cũng bối rối.
Diệp Bắc Minh ra tay ở đây?
Đây chính là trụ sở chính của đội Huyền Cơ đấy!
“Mày!!!”
Chu Chính Quốc giận dữ, lảo đảo bò dậy, chỉ vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh tiến lên, túm tay ông ta.
Dùng sức gập một cái kêu ‘răng rắc’, cánh tay trực tiếp gãy lìa.
“A!”
Ông ta kêu gào thảm thiết giống như giết lợn.
“Thứ nhất, tôi cấp soái, còn ông…”, anh cúi đầu nhìn huân chương của Chu Chính Quốc: “Một thiếu tá bình thường căn bản không có tư cách nói chuyện với tôi”.
“Thứ hai, nhìn thấy quan lớn, phải gọi chức vị của tôi, chứ không phải gọi tên tôi!”
“Thứ ba, nếu ông lại dùng tay chỉ tôi, tôi bảo đảm vặn gãy cổ ông!”
Chu Chính Quốc khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, không dám thở mạnh một cái: “Mày…”
Trong mắt đều là lửa giận!
Những người đội Huyền Cơ cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Diệp Bắc Minh này quả nhiên mạnh như trong truyền thuyết!
Quát lớn một tiếng: “Có nghe thấy hay không?”
Một luồng sát khí ngưng tụ!
Lạnh như băng!
Thấu xương!
Lúc này, người Chu Chính Quốc đối mặt không phải con người, mà là thần chết.
Ông ta hoảng sợ cúi đầu: “Nghe… nghe thấy rồi, Diệp thiếu soái”.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Hôm nay đội Huyền Cơ các người dẫn về một người, cô ta tên là Tô Ấu Ninh, dẫn tôi đi gặp cô ta”.
“Rõ”.
Chu Chính Quốc không dám không vâng lời.
Gọi một chiếc xe, lái đến nội bộ đội Huyền Cơ.
Sau khi Chu Chính Quốc rời đi, mấy tướng sĩ mới phản ứng được: “Mau, mau đi thông báo cho đại soái!”
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh xuất hiện sâu trong đội Huyền Cơ, một tòa kiến trúc sắt thép xuất hiện ở phía trước.
Cửa canh phòng nghiêm ngặt, có một Đại Tông Sư trông chừng.
Còn có một Võ Hoàng trấn giữ!
Diệp Bắc Minh đứng ở phía xa, nhướng mày: “Đây là đâu?”
Chu Chính Quốc trả lời: “Bẩm thiếu soái, đây là thiên lao của toàn bộ Long Hồn”.
“Người bị nhốt đều là võ giả đứng đầu, những kẻ hung ác nhất”.
“Phạm nhân của đội Huyền Cơ, đội Thiên Cơ, đội Thần Cơ đều sẽ bị nhốt ở đây”.
“Dưới đất có tổng cộng tầng mười!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Chu Chính Quốc lạnh như băng: “Tô Ấu Ninh phạm tội gì?”
“Các người nhốt cô ta ở trong này?”
Mặc dù anh và Tô Ấu Ninh không có quan hệ gì.
Nhưng cô gái kia là bạn tốt của Chu Nhược Giai!
Hơn nữa.
Là người cuối cùng gặp Chu Nhược Giai.
Đội Huyền Cơ lại nhốt một cô gái bình thường trong thiên lao của đội Huyền Cơ?!!!
Toàn thân Chu Chính Quốc run rẩy: “Diệp… thiếu soái… cái này không phải chuyện của tôi”.
“Là ý của cấp trên!”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười.
Trực tiếp đi về phía thiên lao đội Huyền Cơ.
Canh phòng trước thiên lao đã sớm chú ý tới Diệp Bắc Minh.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi tới, trực tiếp ngăn cản anh: “Đứng lại!”
Diệp Bắc Minh nói ra lời khiếp sợ: “Mở thiên lao ra, tôi phải dẫn một người đi”.
Võ Hoàng đó sửng sốt, sau đó cười: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”
“Dẫn một người đi, không có chỉ thị viết tay, một con ruồi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này”.
Quát một tiếng: “Cút!”
Một chữ ‘cút’ quyết định sống chết của ông ta.
Ầm!
Gần như trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra.
Võ Hoàng này bay thẳng ra ngoài.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, đụng vào vách tường sắt thép sau lưng, trực tiếp biến thành một vũng máu!
“A!”
Chu Chính Quốc bị dọa sợ nằm trên đất.
Da đầu tê dại!
Mẹ nó!
Đây chính là Võ Hoàng đấy!
Còn là Võ Hoàng trung kỳ!
Cứ như vậy bị đánh chết?
Hóa thành máu, thân thể cũng nổ tung!!!
Chu Chính Quốc sợ đến ngây ngốc.
“Cậu!!!”
Những người khác của đội Huyền Cơ mặt lộ vẻ khiếp sợ, vốn không dám ra tay một mình.
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn Chu Chính Quốc ra lệnh: “Dẫn đường”.
“Dạ!”
Chu Chính Quốc bò dậy, dẫn đầu đi vào thiên lao.
Diệp Bắc Minh theo sát phía sau.
Bên trong thiên lao đen như mực, vô cùng ẩm ướt.
Mùi tanh hôi khó ngửi, giống như có vô số lượng thịt lớn thối rửa dưới cống thoát nước.
Mới đi được mấy bước.
Giọng nói sôi trào truyền tới.
“Khà khà khà khà ~~~”
“Lại có người tới!”
“Ha ha ha ha, là một thanh niên, máu thịt hắn thơm quá!”
“Cậu thanh niên, ông đây muốn ăn mày!”
“Thực Nhân Ma, con mẹ nó ông khách khí chút đi, đừng dọa người ta sợ!”
“Ha ha ha ha ha!”
Trong phòng giam hai bên hành lang truyền đến giọng nói khiến người ta da đầu tê dại.
Những người này đều là võ giả!
Lúc này.
Xương bả vai của họ đều bị đâm xuyên, dùng thép khóa lại.
Dù thực lực ngút trời cũng đừng hòng rời khỏi đây!
“Im miệng!”
Diệp Bắc Minh quát.
Một luồng khí tức tử vong lạnh băng tràn ra ngoài!
Trong nháy mắt, toàn bộ ngục giam giống như biến thành hầm băng, nhiệt độ hạ xuống mười mấy độ.
Tất cả phạm nhân đểu cảm thấy có một luồng ý tử vong bao phủ đỉnh đầu bọn họ.
Lập tức im lặng!
Chu Chính Quốc trố mắt nghẹn họng: ‘Ở đây đều là võ giả hàng đầu, phạm nhân hung ác nhấy!’
‘Hắn… hắn trong nháy mắt liền khuất phục được bọn họ?’