Diệp Bắc Minh quay về tầng thiên lao thứ hai, vừa muốn rời đi.
Đột nhiên.
Giọng nói người đàn ông kia lại một lần nữa vang lên: “Quả nhiên cậu giống y đúc bà ta, tôi đã nói rồi mà, sao cảm giác giống như đã từng nhìn thấy cậu”.
Soạt!
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Ông nói gì?”
Ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt phong tỏa người này.
Người đàn ông cười hắc hắc:” Hai mươi ba năm trước, vùng Tam Giác Vàng, Tượng Quốc”.
“Tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ rất giống cậu!”
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ông còn biết cái gì?”
Người đàn ông chỉ vào xích sắt trên người: “Đưa tôi rời khỏi đây, hơn nữa đảm bảo an toàn tính mạng cho tôi”.
Diệp Bắc Minh không chút do dự đồng ý: “Được”.
Xua tay!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Keng!
Một tiếng vang thật lớn, phòng giam bị chém ra.
Người đàn ông trong đó ngơ ngác, chậm rãi đi ra.
Lộ ra khuôn mặt tàn bạo toàn máu!
Keng! Keng!
Diệp Bắc Minh lại chém ra hai kiếm, chém rơi xiềng xích trên xương bả vai của người đàn ông.
Sắc mặt người đàn ông hồi phục được một chút.
Trong nháy mắt, thư ký Tiền chỉ cảm thấy có một con dã thú đi từ trong lồng ra, nguy cơ tứ phía!
Một luồng sát khí tấn công tới!
Diệp Bắc Minh đứng ở đó, không hề sợ.
Người đàn ông có chút bất ngờ.
Thẩm Thiên Sơn đi ra, thấy Diệp Bắc Minh thả một tên phạm nhân, trong nháy mắt liền nổi giận!
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Thư ký Tiền nhìn ông ta: “Một tên tù nhân thôi mà, thả thì thả”.
Thẩm Thiên Sơn mặt nặng nề: “Thư ký Tiền, ông biết hắn là ai không?”
“Tôi nói cho ông biết, đây là nhân vật cực kỳ nguy hiểm!”
“Nếu như hắn chạy ra thiên lao, đối với Long Quốc và toàn thế giới mà nói, chính là một tai họa!”
Lúc này.
Giọng nói Diệp Bắc Minh vang lên: “Nói cho tôi biết, ông là ai!”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Đứng thứ 297 bảng xếp hạng ngầm, Dạ Kiêu!”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Bảng xếp hạng ngầm? Đó là gì?”
“Có gì khác so với bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu?”
“Ha ha!”
Dạ Kiêu khinh thường cười, lắc đầu nói: “Nhóc con, bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu đó là thứ rác rưởi gì? Chắc chỉ dành cho những người không hiểu võ đạo”.
“Một vài tên võ giả phế vật uống thuốc đề thăng thực lực đều có thể vào được bảng xếp hạng”.
“Cậu cảm thấy thứ đó có tác dụng?”
Diệp Bắc Minh không nói gì nhìn Dạ Kiêu.
Con ngươi lạnh như băng!
Rét lạnh!
Dạ Kiêu lại cảm thấy có gì đó nguy hiểm.
Sắc mặt ông ta nghiêm túc, tiếp tục mở miệng: “Bảng xếp hạng ngầm là bảng xếp hạng cấp thế giới”.
“Võ giả các nước trên toàn thế giới gần như đều ở trong bảng xếp hạng ngầm!”
“Đừng thấy tôi đứng thứ 297 bảng xếp hạng ngầm, nhưng một mình tôi có thể càn quét toàn bộ bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Cái này chính là bảng xếp hạng ngầm!”
Diệp Bắc Minh phản ứng rất bình tĩnh: “Ờ”.
Thấy phản ứng này của Diệp Bắc Minh, sắc mặt Dạ Kiệu trầm xuống: “Cậu… thái độ gì đấy?”
Diệp Bắc Minh cười: “Một tù nhân như ông cần tôi thái độ gì?”
Dạ Kiêu cười thâm sâu: “Sắp không phải rồi!”
Soạt!
Ông ta bước đi, bóng người quỷ dị, tộc độ cực nhanh xông ra ngoài thiên lao.
Như quỷ vậy!
Không khí sắp bị xé toạc!
Dạ Kiêu bị nhốt 17 năm, khóa xương bả vai.
Vừa mới thoát khỏi giam cầm đã có thân pháp này.
Giọng nói Diệp Bắc Minh truyền bên tai: “Dạ Kiêu, ông muốn đi đâu?”
“Cái gì?”
Dạ Kiêu thất kinh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Diệp Bắc Minh đang đuổi theo, cách ông ta chưa đến một mét.
Hai người gần như sát vào nhau!
Làm sao có thể!
Sao hắn có thể có tốc độ của mình?
Dạ Kiêu ông ta dùng tốc độ làm danh hiệu!
Cho dù là người trong top 200 bảng xếp hạng ngầm cũng chưa chắc có được tốc độ của ông ta.
Cậu thanh niên này dựa vào đâu?
Đáng sợ hơn là trong ngực Diệp Bắc Minh còn đang ôm một người phụ nữ.
“Cút!”
Dạ Kiêu thẹn quá thành giận, quát một tiếng lớn.
Giơ tay đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Một tiếng ‘bốp’ vang lên!
Dạ Kiêu kinh ngạc!
Cậu thanh niên này lại túm được cổ tay ông ta, sau đó dùng sức ném!
Phốc!
Một cánh tay của ông ta bị bị xé toạc!
Sau đó.
Keng!
Dạ Kiêu ngã bay ra ngoài như chó chết, đụng vào vách tường chế tạo bằng sắt thép.
Phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ!
Thẩm Thiên Sơn cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.
Những tướng lĩnh khác của đội Huyền Cơ mặt cũng đầy chấn động!
Chân mày thư ký Tiền nhướng mạnh, rất hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi.
Diệp Bắc Minh lao ra khỏi thiên lao: “Ông có thể tiếp tục chạy trốn”.
“Lần này, phế một cánh tay của ông”.
“Lần tiếp theo chém đầu ông”.
Cộp!
Tiện thể vứt cánh tay cụt.
Dạ Kiêu chậm rãi đứng dậy.
Im lặng nhặt cánh tay cụt của mình, đi theo.
Dạ Kiêu biết, mình ở trong tay cậu thanh niên này, không thể nào chạy mất!
Anh có thể thả mình, cũng có thể… giết mình!
...
Rời khỏi đội Huyền Cơ.
Tô Mạc Già chờ đợi trong lo lắng, nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện.
Còn mang theo cả Tô Ấu Ninh, cô ta ngây người.
Đồng thời.
Cô ta còn phát hiện thư ký Tiền bên cạnh Diệp Bắc Minh, con ngươi co rút lại: “Ông… ông là thư ký Tiền?”
“Tôi nhớ ra ông, vào ngày mừng thọ của ông nội tôi, ông đại diện cho trung khu đến chúc thọ ông nội!!!”