Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 247: Tầng thứ ba



Thư ký Tiền suy nghĩ một chút.

Nghiêm túc gật đầu: “Tạm thời không phiền, nhưng không có nghĩa tương lai sẽ không phiền”.

“Đường Môn là một thành viên của thế gia Cổ Võ, dùng độc dược và cơ quan ám khí để xưng bá”.

“Trên thực tế nhưng thứ này ở trước mặt vũ khí nóng hiện đại hóa cũng không tính là gì!”

“Cho dù là thế gia Cổ Võ đứng đầu, ở trước mặt bom nguyên tử cũng không chịu nổi một kích”.

“Nhưng cậu biết tại sao thế gia Cổ Võ vẫn kinh khủng như vậy không?”

Diệp Bắc Minh yên lặng chốc lát.

Trong lòng khẽ nhúc nhích, nói ra mấy chứ: “Địa bàn Côn Luân?”

Thư ký Tiền gật đầu khen ngợi: “Thiếu soái thông minh, không tệ!”

“Nhưng thế gia Cổ Võ này sở dĩ kinh khủng là bởi vì từ xưa đến nay, họ chính là một chi nhánh của các thế lực khủng khiếp trong địa bàn Côn Luân”.

“Hoặc nói, bọn họ là người phát ngôn ở thế tục của địa bàn Côn Luân”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Khẽ gật đầu.

Anh cũng phát hiện, những thế gia Cổ Võ được thổi phồng này gần như không có gì khủng khiếp.

Bao gồm nhà họ Hạ Cổ Võ, nhà họ Đường Cổ Võ anh từng đi qua, cảm giác rất giống nhau.

Giới võ đạo vậy mà thật đáng sợ!

Hóa ra sau lưng còn có nhân vật khổng lồ địa bàn Côn Luân này.

Giải thích như vậy là hoàn toàn hợp lý.

Thư ký Tiền lại hỏi: “Tần Hóa Thiên là cậu giết?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Là tôi giết”.

Thư ký Tiền có chút cạn lời: “Tôi vẫn phải đi giải quyết bên phía đội Thần Cơ, nếu không cũng sẽ phiền toái”.

“Tần Hóa Thiên từ địa bàn Côn Luân đi ra, không phải người bình thường”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi tin ông xử lý tốt”.

Thư ký Tiền: “…”

Ông ta chuyển chủ đề: “Đúng rồi thiếu soái, những loại dược liệu cậu yêu cầu tôi tìm, tôi đã thu thập xong hết rồi”.

Một màu trắng sáng xuất hiện phía chân trời.

Trời đã sáng!

Hưu!

Tiếng còi thức dậy truyền tới.

Có người hô lớn: “Tập hợp!”

Giờ thể dục buổi sáng đã đến, tất cả tướng sĩ đội Thiên Cơ đề tập trung ở thao trường.

Thư ký Tiền và Diệp Bắc Minh nhìn các tướng sĩ từ phía xa: “Diệp thiếu soái, Long Chủ giao đội Thiên Cơ cho cậu, chính là hy vọng cậu có thể dẫn dắt đội Thiên Cơ trở nên mạnh hơn”.

Những dược liệu kia tôi đặt đặt vào trong mật thật chuẩn bị cho cậu”.

“Cậu có thể đi bất cứ lúc nào”.

Thư ký Tiền nhìn đồng hồ trên tay: “Tôi đi trước, còn phải xử lý chút chuyện”.

Diệp Bắc Minh giơ tay ném ra mấy viên đan dược.

Thư ký Tiền sửng sốt: “Cho tôi?”



Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Dùng để kéo dài tuổi thọ, nếu thư ký Tiền mệt rồi suy sụp, sau này ai thu dọn tàn cuộc cho tôi?”

“Ha ha ha ha!”

Thư ký Tiền cười sang sảng, bước nhanh rời đi.

Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người đi về phía mật thất thư ký Tiền nói.

Có mấy tướng sĩ của đội Thiên Doanh bảo vệ cửa mật thất.

“Thiếu soái! Chào!”

Mọi người vô cùng kính trọng.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mở cửa!”

Cửa lớn của mật thất mở ra, Diệp Bắc Minh tiến vào trong đó.

Liếc nhìn, tất cả đều là các loại kệ đựng đồ.

Trên các dãy kệ có ghi đầy đủ tên các loại dược liệu.

Có khoảng trên mười ngàn loại!

Diệp Bắc Minh ngây người: “Thư ký Tiền ông mang cả kho dược liệu Long Quốc dọn đến đây?”

Anh bắt đầu chuẩn bị luyện đan.

Sư huynh giúp anh quá nhiều, thư ký Tiền cũng nhiều lần làm việc vì anh.

Các tướng sĩ của Long Hồn, thời điểm để đề thăng thực lực đây rồi!

Đột nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nhắc nhở: “Nhóc con, có phải cậu bận quá không!”

“Muốn tôi mỗi lần đều phải nhắc nhở cậu sao?”

“Lên cấp, tầng thứ ba tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể mở rồi!”

“Vào!”

Một suy nghĩ của Diệp Bắc Minh.

Tiến vào không gian nội bộ tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Một tòa bảo tháp màu trắng xuất hiện ở trước mắt.

Lập tức lên tầng thứ hai.

Quả nhiên nhìn thấy một chiếc cầu thang nối thẳng lên tầng thứ ba.

Bước lên.

Sau khi tiến vào tầng thứ ba, trên một đài đá nhô ra có đặt một chiếc hộp ngọc.

Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế, chỉ có một món đồ?”

“Trước kia không phải có ba món sao?”

Anh có chút buồn bực!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Nhóc con, cậu nhặt được lợi ích lớn đấy!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Chỉ có một món đồ mà tôi được lợi ích?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Mỗi lần tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở một tầng, đều là phẩn thưởng thăng cấp cho vật chủ”.

“Giá trị phần thưởng là giống nhau!”

“Giá trị của ba món đồ cũng giống như giá trị của một món đồ”.

“Nhưng đối với cậu có lẽ sẽ khiến cậu xảy ra biến chất!”



Nghe được những lời này.

Diệp Bắc Minh cũng hứng thú.

Rốt cuộc là thứ gì?

Anh đi tới mở hộp ngọc ra xem, bên trong là một quyển bí tịch.

Mở trang thứ nhất: “Thuật Đằng Không, cấp Thánh, võ kỹ hạ phẩm!”

“Cấp Thánh!!!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Là võ kỹ cấp Thánh?”

“Võ khí cấp Thánh trên cả cấp Thần?!!!”

Diệp Bắc Minh kinh sợ, giọng nói đang run rẩy.

Mặt anh đỏ đến mang tai, hô hấp dồn dập.

Dù anh ở chỗ 99 vị sư phó cũng chưa từng nghe nói qua đến võ kỹ cấp Thánh!

Võ kỹ này là vật trong truyền thuyết.

Lại… thật sự tồn tại?

Diệp Bắc Minh không nhịn được hét lớn một tiếng: “Mẹ nó!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh cười: “Thế nào, niềm vui bất ngờ chứ?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nào chỉ niềm vui bất ngờ, quả đúng là kinh sợ mẹ nó luôn”.

“Võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, nếu truyền ra ngoài, giới võ đạo toàn cầu cũng sẽ nổi điên”.

Diệp Bắc Minh có thể nghĩ đến một cảnh tượng.

Những võ giả kia mà biết được trong tay anh có một quyển võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, vậy sẽ có biểu hiện gì.

Trong nháy mắt anh sẽ trở thành đối tượng đuổi giết của toàn bộ giới võ đạo!

“Thuật Đằng Không?”

Diệp Bắc Minh cẩn thận xem.

Sau khi xem xong võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh, mặt đầy khiếp sợ!

Đây là một loại võ kỹ bay!!!

Võ giả dù lợi hại cũng sẽ không thể bay!

Nhưng thuật Đằng Không có thể khiến Diệp Bắc Minh trực tiếp bay lên!

Có thể bay lên không trung!

Đây là khái niệm gì?

Tương đương với việc có thể khiến xe tăng bay lên, biến thành máy bay chiến đấu.

Quả nhiên là biến chất!

...

Ba tiếng sau.

Diệp Bắc Minh đã có thể nắm thuần thục trong tay thuật Đằng Không.

Lúc này.

Anh đã rời khỏi không gian nội bộ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng trên không trung cao ba bốn mét.

“Quá mạnh mẽ!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được khen ngợi: “Nếu không thể bay, chỉ có thể ra tay từ bốn phương tám hướng”.